Hai người trên giường tức thì cứng lại, Tư Thiều thì phản ứng càng lớn hơn, liền trực tiếp muốn đẩy Đào Nhiên xuống. Đào Nhiên ôm nàng, nói: "Động tĩnh nhỏ chút, bên ngoài có thể nghe thấy."

Vì vậy Tư Thiều không dám động nữa, đôi mắt gấp rút long lanh nước, Tư ma ma còn ở phía ngoài nói: "Con ở đâu?"

"Ở..." Tư Thiều nhìn Đào Nhiên một cái, nói: "Con đang nghỉ ngơi."

Sau đó nàng nhẹ nhàng đẩy Đào Nhiên một cái, Đào Nhiên hiểu ý, liền chậm rãi từ trên người nàng lui ra ngoài. Vừa mới bắt đầu, cho nên Đào Nhiên vẫn còn đang tràn đầy tà hỏa chưa được khơi thông ra, khó chịu nằm ở một bên không nhúc nhích.

Tư Thiều nhìn ban công lớn phòng mình, nàng nhẹ nhàng nói: "Ở phòng khách xuyên thấu qua ban công là có thể nhìn thấy phòng tôi, cậu mau trốn đi."

Đào Nhiên nhìn quanh phòng một hồi, phát hiện giữa cửa và ban công có một góc chết, từ bên ngoài không nhìn thấy vị trí đó. Hắn cầm y phục đi tới khúc quanh, cũng không mặc quần áo, bởi vì thanh âm mặc quần áo sột sà sột soạt dễ dàng dẫn tới hoài nghi.

Tư Thiều cũng trốn ở khúc quanh kia, hướng về cửa nói: "Mẹ, có chuyện gì không?"

Tư ma ma nói: "Chén dĩa kia là con dùng sao?"

"Đúng vậy." Tư Thiều nói: "Con hôm nay muốn tự mình làm chút thức ăn."

"À."

Tư Thiều thở phào nhẹ nhõm, lúc này Đào Nhiên bỗng nhiên từ sau lưng ôm nàng, hai người cứ như vậy dán với nhau. Tư Thiều trong nháy mắt toàn thân nóng bừng, suýt nữa sợ hãi kêu thành tiếng, nàng cố nén, quay đầu trợn mắt nhìn Đào Nhiên một cái, để hắn đừng táy máy tay chân.

Đào Nhiên thoáng cười gian, lại đưa tay ôm trụ eo Tư Thiều, hạ thân vọt tới, liền từ phía sau tiến vào.

Tư Thiều tức thì tim đập như trống tâm loạn như ma, không nhịn được đưa tay đẩy Đào Nhiên, Tư ma ma ở phía ngoài nói: "Tiếng gì vậy?"

"Không có." Tư Thiều cảm giác giọng mình đều đang run rẩy, "Con... nằm trên giường trở mình thôi."

Đào Nhiên cố định thân thể đỡ eo nàng, chậm chạp động đậy lại có tiết tấu.

Tư Thiều hai chân mềm nhũn, hai tay không nhịn được chống trên tường.

Tư ma ma còn ở phía ngoài nói: "Con có phải là không thoải mái hay sao vậy, mẹ nghe giọng con vừa rồi không đúng lắm."

"A... Con... chỉ là có chút không thoải mái." Tư Thiều ngước đầu thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cả người giống như sắp không thở nổi kế cận hấp hối, nàng một mặt bị cảm thụ trên thân thể làm cho muốn sống muốn chết, một mặt còn phải tận lực bình thường đáp lời, "Con ngủ một hồi là được."

Tư ma ma nói: "Thật không cần đi bệnh viện sao?"

"Không cần......"

"Vậy mở cửa để cho ma ma nhìn xem được không?"

"Không cần." Tư Thiều khẩn trương toàn thân căng thẳng, "Con ngủ một hồi là được."

Nàng chợt căng thẳng siết chặt cũng làm Đào Nhiên kích thích muốn chết, Đào Nhiên thiếu chút nữa cũng kêu thành tiếng. Tư ma ma nói: "Vậy con nghỉ ngơi cho khỏe, có vấn đề nhất định phải nói cho ma ma nga."

Sau đó hai người liền nghe tiếng Tư ma ma xuống lầu, Tư Thiều thở phào thật lớn, thân thể không chịu nổi tuột xuống.

Đào Nhiên đỡ nàng, để cho nàng quỳ sấp trên đất. Hắn vừa rồi bị kích thích không chịu nổi, cho tới bây giờ cuối cùng có thể buông lỏng tay chân một trận mãnh công. Tư Thiều toàn thân đều là mồ hôi, nước mắt trong mắt trào ra, thật muốn buông thả bản thân khóc kêu ra. Nhưng mà nàng không thể, bởi vì ma ma ở bên ngoài có thể nghe được, vì vậy nàng chỉ có thể đặt nắm tay ở khóe miệng cắn, để cho bản thân không thả ra âm thanh gì.

Cuối cùng hai người cùng nhau phóng thích ra ngoài, Tư Thiều thân thể mềm nhũn, hoàn toàn tê liệt ngã trên sàn nhà. Đào Nhiên không ngừng thở hổn hển, vỗ nhẹ cái mông Tư Thiều một chút nói: "Chị bé, giờ thì không thể làm bộ không nhớ nữa rồi."

Tư Thiều hai mắt tan rã nằm mọp trên đất, thật lâu mới thở nổi, hung hăng trợn mắt nhìn Đào Nhiên một cái, "Còn nói?!"

Đào Nhiên mặt lộ ngượng ngùng nụ cười nói: "Thiều Thiều, bộ dáng em trừng tôi thật sự là quá xinh đẹp, tôi lại cứng rồi."

Tư Thiều hoảng sợ liếc về phía Đào Nhiên, liền lăn một vòng muốn chạy trốn, "Đi đi đi, không được."

Đào Nhiên khổ não nói: "Nhưng mà tôi đi kiểu gì?"

Phải nga, ma ma còn ở bên ngoài, Đào Nhiên căn bản không đi được.

Tư Thiều gấp rút đến muốn khóc, nàng nhỏ giọng nói: "Vậy cậu đừng động, cũng đừng nói chuyện, mặc quần áo vào."

Đào Nhiên oan ức nói: "Bộ dáng tôi bây giờ, mặc quần khó chịu bao nhiêu a."

Nói xong hắn liền đem áo thun trên người kéo lên, Tư Thiều vừa liếc nhìn tình huống của hắn, thấy hắn cứng rắn dọa người, nói: "Con trai các cậu không phải có thể tự làm sao?"

Đào Nhiên liền nói: "Nhưng mà tôi bây giờ là người có bạn gái."

Tư Thiều nghĩ một chút, đi một bước về phía hắn. Nhưng mà nàng cũng mới kích động xong, vừa nhúc nhích một cái, đồ vật của người khác trong thân thể liền vô cùng không bị khống chế, sắc mặt nàng cứng đờ, đứng bất động tại chỗ.

Đào Nhiên nhìn giường nói: "Giường này không phải có màn trướng sao, thả xuống đi, từ bên ngoài cũng không thấy rõ."

Tư Thiều nghĩ một chút liền cùng Đào Nhiên thả màn xuống, cái màn này của nàng vốn chỉ có công dụng trang sức, cũng không phải dùng để che muỗi, cho nên so với màn trướng thông thường còn dày hơn, sau khi buông xuống liền không quá nhìn rõ được tình huống bên ngoài nữa.

Hai người đều bò lên giường, Đào Nhiên hít hít lỗ mũi nói: "Em có ngửi được mùi vị gì không."

Tư Thiều đỏ mặt, lòng nói ngươi nói xem đây là mùi gì.

Đào Nhiên nói: "Đừng nhiều lời nữa, chúng ta một lần nữa đi."

Tư Thiều cũng là tuổi còn trẻ mới vừa kinh nhân sự, nói không nghĩ đó là không khả năng, nhưng mà nàng lúc này nghĩ tới một chuyện khác. Hai bọn họ bây giờ còn chưa có công bố quan hệ, ngộ nhỡ trúng thưởng, ba ba nàng đánh chết nàng. Vì vậy nàng nói: "Không được, không thể lại nữa."

Đào Nhiên liền ủy khuất ôm Tư Thiều, nhẹ nhàng cọ nàng, "Hảo tỷ tỷ, tôi khó chịu."

Tư Thiều bị thanh âm làm nũng mềm nhũn của hắn chọc cho tâm can run lẩy bẩy, thiếu chút nữa không cầm giữ được, nàng sờ mặt Đào Nhiên, lại hôn hắn một cái nói: "Vậy, để tôi dùng tay đi."

Đào Nhiên cũng chỉ là chòng chọc nhìn nàng, trong mắt vô số ủy khuất đáng thương.

Tư Thiều đều không dám nhìn hắn nữa, đưa tay cầm liền động đậy.

Nào biết Đào Nhiên vừa rồi từng phóng một lần, lần này đáng ra không nên quá kéo dài quá khó làm mới đúng. Nhưng mà đến khi đôi ngọc thủ thon nhỏ của Tư Thiều đã đau nhức hết sức, Đào Nhiên lại vẫn còn đang ủy khuất nhìn nàng, không chỉ ủy khuất còn càng khó chịu hơn. Ôm nàng vừa cọ vừa hôn, Tư Thiều đến cả tâm tư nghĩ muốn khóc lên cũng đều có rồi.

Tư Thiều trong lúc cuống cuồng, đành phải bất chấp, liền cúi đầu xuống.

Đào Nhiên bị nàng hù thất kinh, vội vàng đưa tay giữ nàng. Tư Thiều cố chấp vô cùng, không để cho hắn động, hắn đang chuẩn bị nói chuyện bảo nàng lên, lúc này lại nghe được tiếng người đến gần cửa.

Vì vậy Đào Nhiên không chỉ không dám nói lời nào, còn không dám lộn xộn. Có thể là bởi vì quá kích thích, chỉ chốc lát sau Đào Nhiên liền giải quyết. Hắn nằm ở trên giường thở hổn hển, nhỏ giọng nói: "Mẹ em còn đi ra ngoài không?"

Tư Thiều nói: "Đoán chừng sẽ không đi đâu nữa."

"Vậy tôi nên đi như thế nào?"

Tư Thiều suy nghĩ một chút nói: "Nếu không thì cậu từ cửa sổ đi thôi."

Đào Nhiên: "Cái gì? Đây là lầu hai a tiểu thư."

Tư Thiều nói: "Không sợ, tôi dùng sợi dây đem cậu thả xuống."

Đào Nhiên: "..."

Hai người bọn họ mặc quần áo xong, Tư Thiều từ trong ngăn kéo lấy ra một bó dây thừng leo núi, Đào Nhiên cả kinh nói: "Sao lại để cái này ở trong phòng?"

Tư Thiều có chút ngượng ngùng nói: "Tôi trước kia cũng là người yêu thích leo núi."

Cái này Đào Nhiên đúng thật không biết, hắn nói: "Vậy sao? Em leo qua núi nào rồi?"

Tư Thiều: "Hương Sơn."

"..."

(*) Hương Sơn là địa điểm ngắm lá phong nổi tiếng ở TQ, núi này đi bộ cũng được rồi (-_-!!)

Tư Thiều lặng lẽ đem cửa mở ra khe hở, quan sát một chút, sau đó lại ở trên ban công ngắm nghía, phát hiện không có ma ma, liền đem dây thừng cột vào ban công. Đào Nhiên trèo qua, cách lang can ban công hôn Tư Thiều một cái, nói: "Em cảm thấy chúng ta hiện tại giống như Romeo và Juliet không?"

Tư Thiều lo lắng nói: "Cẩn thận một chút, có được không a, nếu không thì cậu cứ ở phòng tôi tránh một đêm, ngày mai sẽ có cơ hội đi."

Đào Nhiên nói: "Được rồi, tôi đi ngay bây giờ, lỡ như xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì không tốt."

Nói xong hắn đưa hai tay kéo sợi dây, tốc độ cực nhanh tọt xuống. Hắn thực sự là tốc độ quá mau, Tư Thiều còn chưa kịp phản ứng, Đào Nhiên đã đứng ở dưới lầu hướng nàng vẫy tay.

Tư Thiều tháo sợi dây thu về, tỏ ý Đào Nhiên đi mau.

Sau khi Đào Nhiên đi, Tư Thiều trở về bên trong phòng. Nàng hít mũi ngửi mấy cái, mùi vị trong phòng có vẻ như đã tan đi, vừa đem sợi dây bỏ vào bên trong tủ, Tư ma ma liền tới nói: "Thiều Thiều ngủ chưa? Mẹ có thể đi vào không?"

Tư Thiều co rúc con ngươi lại một chút, thật nhanh bò lên giường, nằm ở trên giường đắp chăn.

Tư ma ma đẩy cửa tiến vào nói: "Sao lại có hai bộ chén đũa, còn ai khác ăn cơm chung sao?"

Tư Thiều lòng nói may mà để cho Đào Nhiên đi, nếu không liền lộ tẩy, nàng nói: "À, một người tỷ muội của con bồi con đi dạo phố, con muốn khoe tài nấu nướng làm cho nàng ăn, nàng đã đi rồi."

"À." Tư ma ma gật đầu một cái, đi tới mép giường nói: "Không nóng sao? Con ra nhiều mồ hôi như vậy." Nói xong liền muốn kéo chăn Tư Thiều.

Tư Thiều vội vàng nói: "Không, con khó chịu, con muốn đắp chăn."

"Khó chịu đến vậy sao? Không cần đi bác sĩ?" Tư ma ma lo lắng nói: "Để mẹ gọi bác sĩ riêng đến đây."

"Không cần, mẹ, con ngủ một giấc là được." Tư Thiều là thật khó chịu, ngộ nhỡ bị Tư ma ma nhìn thấu trên người không ổn, sau đó lại nghiêm hình tra khảo rốt cuộc gian phu là ai, nàng không xác định bản thân có thể đối phó nổi hay không.

Tư ma ma nói: "Thật không cần đi bác sĩ sao? Mẹ thấy sắc mặt con đỏ như vậy, còn ra nhiều mồ hôi như vậy."

"Không cần không cần thật không cần." Tư Thiều nói: "Mẹ ra ngoài đi, để con một mình nghỉ ngơi một hồi."

Tư ma ma than thở đi ra ngoài, đứa nhỏ lớn lên cũng không thân với ma ma nữa, trước kia Thiều Thiều dính mình biết bao a.

Đào Nhiên về thẳng trường học, vừa vào nhà trọ liền chuẩn bị tắm.

Trương mồm to nói: "Hai ngày nay ngươi không tắm sao?"

Đào Nhiên nói: "Đúng vậy, trên người sền sệt."

Hử? Sền sệt?

Trương mồm to thoắt cái kích động, xoay người muốn tìm Đào Nhiên tán dóc, nhưng mà Đào Nhiên đã đem cửa phòng tắm đóng lại, hắn ở phía ngoài nói: "Làm sao mà sền sệt, ngươi rốt cuộc đã làm gì?"

Đào Nhiên ở bên trong nói: "Ngươi thật là đáng ghét aiz, loại chuyện này đối với độc thân cẩu nhà ngươi có gì hay mà nói."

Trương mồm to: "..."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴