Từ khi bị Nhược Hi đuổi đi, Dạ Thiên Lăng liên tục vài ngày đi Lãm Nguyệt các tìm nàng nhưng đều bị cự tuyệt, Dạ Thiên Lăng cũng chỉ đành mang bộ mặt xám xịt trở về "đọc sách", quả thật là chuyện lạ hiếm có!

Đầu tháng sáu, nhóm quan viên đầu tiên đi chống thủy tai ở Phong thành về tới kinh thành. Buổi chiều ngày hôm sau, Bạch Dật đến tìm Nhược Hi, thuận tiện báo cho nàng tình hình của Thượng Quan Nhược Ngôn.

Vừa chẩn mạch xong, Bạch Dật chống lại ánh mắt Nhược Hi thì không biết tại sao hô hấp có chút dồn dập lên. Chỉ mỗi hắn biết, khoảng thời gian đi Phong thành hắn rất nhớ nàng, nay chống lại ánh mắt trong suốt của nàng, hắn muốn nói gì cũng đều trở nên không bình tĩnh.

"Rốt cuộc ca ca ta như thế nào rồi?" Nhược Hi cũng nhận thấy được Bạch Dật mất tự nhiên, nhất là khi bị hắn nhìn chằm chằm, lòng nàng không hiểu sao cũng bị biến thành khẩn trương, vì thế vội nhanh nói chuyện phân tán lực chú ý.

Nàng vừa mở miệng, Bạch Dật vốn luôn nhìn nàng cảm thấy tim mình bắt đầu đập mạnh hơn, hắn liền vội vàng ổn định tâm lý, thay một bộ mặt tươi cười bất cần đời, "Ngươi yên tâm, có Bạch thần y ta ở, ca ca ngươi chắc chắn không có việc gì."

"Nga, vậy thì tốt!" Nhược Hi nghe lời gật gật đầu.

"Bất quá ca ca ngươi dù sao cũng ngâm trong nước thật lâu, khả năng hai năm tới mỗi khi thời tiết lanh lẽo sẽ có vẻ khổ sở." Bạch Dật vừa thu thập đồ đạc của mình vừa nói.

Nhược Hi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho nên nghe Bạch Dật nói như vậy cũng không có kinh ngạc, dù sao ca ca nàng ngâm nước lâu, lưu lại chút bệnh phong thấp cũng thật bình thường, chỉ cần chậm rãi điều trị vẫn có thể khá hơn.

Bạch Dật thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng đang lo lắng, vội an ủi nói: "Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi bệnh cho ca ca ngươi."

"Uh, ta đương nhiên tin tưởng năng lực và y thuật của Bạch thần y." Nhược Hi nửa trêu ghẹo nói, có tên Bạch Dật lợi hại này tại, trị liệu tật phong thấp của ca ca cũng không phải chuyện khó khăn.

"Nhận được lời khen ngợi của Nhược Hi tiểu thư, ta đây thật có chút đắc ý vênh váo a!" Thấy Nhược Hi cười, tâm trạng Bạch Dật cũng vui vẻ theo.

Quả nhiên, Nhược Hi bị bộ dạng hắn như thế chọc cho nở nụ cười, bất quá rất nhanh lại hỏi một vấn đề nàng quan tâm nhất, "Ca ca ta có nói khi nào trở về hay không?"

Gặp Nhược Hi hỏi chuyện này, trong lòng Bạch Dật liền không thoải mái, tên Thượng Quan Nhược Ngôn chết tiệt kia dám để Nhược Hi tiếp tục ở lại Tứ vương phủ!

Tuy rằng hắn không ủng hộ cách làm của Thượng Quan Nhược Ngôn nhưng vẫn thật thành thực nhắn dùm lời Thượng Quan Nhược Ngôn nói, "Ca ca ngươi bảo ngươi ở lại Tứ vương phủ thêm vài ngày, đợi mấy hôm nữa hắn trở lại, đến lúc đó hắn sẽ tới đón ngươi về nhà."

"Uh, cám ơn ngươi, vất vả ngươi rồi!" Nhược Hi nghe tin ca ca mấy ngày nữa sẽ trở về, cười đến rất vui vẻ, cũng đúng, cách cảm ơn tốt nhất với Bạch Dật chính là nói ra đa tạ và quan tâm hắn.

Bạch Dật một chút cũng không cùng Nhược Hi khách khí, thành thật nói: "Ha ha, chỉ cần trong lòng ngươi biết là được, cũng đừng quên lần này là ngươi nợ ta."

Nhược Hi cười gật gật đầu, dù sao nàng không có tiền, phỏng chừng Bạch Dật cũng sẽ không đòi tiền nàng. Dù sao thì chờ Thượng Quan Nhược Ngôn về, mọi chuyện có hắn lo, nàng có cái gì phải sợ!

*

Nhược Hi ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, cuối cùng lặng lẽ đứng dậy một mình ra sân ngắm ánh trăng, nàng ngơ ngác nhìn mặt trăng lấp lánh trên bầu trời, nhớ đến mới trước đây ở cô nhi viện, nàng thích nhất chính là nghe lão viện trưởng kể chuyện cổ tích trên mặt trăng, nghe nói trên mặt trăng có nàng Hằng Nga rất xinh đẹp, mặt trên còn có một gốc cây đa, mỗi ngày Hằng Nga đều đã ngồi dưới tàng cây đa, sau đó nhìn nhân gian, nhìn người yêu của nàng... Ân, trong lòng nàng còn ôm một con thỏ trắng rất đáng yêu, nghe nói vì bộ dạng Hằng Nga có vẻ giống cà rốt, cho nên tiểu bạch thỏ mới có thể khăng khăng một mực theo nàng như vậy.

Có lẽ là nhìn ánh trăng hơi lâu, ánh mắt có chút đau, nàng vội nhanh thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng dụi dụi con ngươi, khi ánh mắt mở ra một lần nữa lại đột nhiên phát hiện trên mặt đất có bóng người đang đè nặng lên cái bóng của nàng, trong lòng không khỏi hoảng hốt!

Chả nhẽ là gặp được thứ gì không sạch sẽ?

Nhược Hi sợ tới mức không dám cử động, ánh mắt thẳng tắp nhìn bóng dáng trên mặt đất, kỳ quái là bóng đen trên mặt đất đè nặng bóng nàng cũng không có di động nửa phần, lại đứng thêm một lát, nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi là nàng hoa mắt, lại bắt đầu dụi dụi con ngươi.

Không đúng, xem ra bóng đen đè nặng bóng dáng mình hẳn là một nam nhân, rốt cuộc là quỷ hay là người đây?

Nghĩ như vậy, Nhược Hi cảm thấy không còn sợ như vừa rồi, nàng hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên xoay người lại, đáng tiếc phía sau không có gì cả, nàng nhìn quanh bốn phía, trong viện trừ bỏ chính nàng cũng chỉ còn lại có cái bóng của nàng.

Ai, chẳng lẽ thật sự là chính mình hoa mắt?

Bất quá nàng dầu gì cũng là người đến từ thế kỷ hai mươi mốt, không nên tin tưởng quỷ thần tồn tại, trong lòng vừa không ngừng an ủi chính mình vừa nghĩ quay về phòng ngủ, dù sao bây giờ là nửa đêm, tâm tình vẫn có chút sợ.

Nàng một bên hướng phòng đi, một bên ánh mắt lại thời khắc chú ý động tĩnh từ. bốn phía, không nghĩ đến lại đạp trúng hòn đá nhỏ, lòng bàn chân nhất thời đau xót, toàn bộ thân mình theo cục đá ngã về phía trước, nàng âm thầm kêu rên không tốt, thảm rồi thảm rồi, nhất định sẽ bị ngã rất đau.

Nàng vội vàng nhắm hai mắt lại, nhưng cũng không có cảm nhận được cái gì đau đớn, thân thể nàng rơi vào trong lồng ngực kiên cố mà ấm áp của người nào đó, cả hai mũi đều tràn ngập chậm rãi hương vị nhẹ nhàng khoan khoái chỉ thuộc loại nam nhân, trong đầu không khỏi suy nghĩ, hay là mới vừa rồi không phải chính mình hoa mắt, viện này thật sự có nam nhân tồn tại?

"Ngươi không sao chứ?" Thanh âm Dạ Thiên Triệt truyền đến.

"Ngạch, không có việc gì, cám ơn Tứ vương gia ra tay tương trợ, bằng không Nhược Hi sẽ xấu mặt." Nhược Hi lấy lại bình tĩnh, mở to mắt hỏi, "Không biết đã trễ thế này, Tứ vương gia vì sao sẽ ở đây?"

Đợi lúc nàng muốn đứng thẳng thắt lưng mới hậu tri hậu giác phát hiện mình còn gắt gao bị Dạ Thiên Triệt ôm.

"Nga, vừa vặn bổn vương đi ngang qua nơi này, nhìn đến một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện nên tới đây xem, sau đó liền trùng hợp nhìn thấy ngươi." Dạ Thiên Triệt cũng chú ý tới tay mình còn đang ôm hông nàng liền buông lỏng tay ra.

Nguyên lai hắn là đi ngang qua!

Nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vì ý nghĩ vừa rồi của mình là sai, cũng vì Dạ Thiên Triệt buông tay ra. Kỳ thật nàng cho rằng chủ nhân của bóng dáng kia chính là Dạ Thiên Triệt, nhưng may mắn không phải hắn!

Nhược Hi cúi đầu không dám nhìn Dạ Thiên Triệt, hắn khác Dạ Thiên Lăng, cho nên nàng cũng không dám đối xử với hắn như Dạ Thiên Lăng, tuy rằng đã không còn ghét hắn như trước nhưng đối với Dạ Thiên Triệt, trong thâm tâm nàng vẫn tràn ngập ý đề phòng.

Dạ Thiên Triệt nhìn Nhược Hi, tóc nàng đen nhánh bay tùy ý tán loạn phía bên hông, tóc đằng trước bị nàng cuốn nên có vẻ không rối, nàng cúi thấp đầu, hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy cái gặp mũi thanh tú và đôi môi đỏ mọng mê người, giờ phút này nàng thật sự rất quyến rũ.

"Để ta đưa ngươi trở về phòng đi!" Dạ Thiên Triệt cũng biết lúc này đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ đứng chung một chỗ cũng không tốt, huống chi, hắn rõ ràng biết Nhược Hi không được tự nhiên.

"Không cần, ta tự trở về là tốt rồi!" Nhược Hi cự tuyệt.

Trời biết, cái câu 'Để ta đưa ngươi trở về phòng đi' rất dễ làm người ta hiểu lầm a!