Liễu Thừa Phong nhìn về nha dịch phát ra tiếng nói kia, âm thanh xưa nay ôn hòa có chút nghiêm túc, “Là con của Hà Trường Phát ở Trương gia thôn thật sao?”

Nha dịch kia sửng sốt một chút sau đó gật đầu thật mạnh, “Tiểu nhân nhất định không nhìn lầm, tiểu nhân cũng ở Trương gia thôn nên gặp mặt người này không phải mới một hai lần, hơn nữa nhìn bức họa này thì mới nhớ ra nhiều ngày rồi cũng không thấy tiểu tử nhà Hà gia kia”.

Nha dịch này rất chắc chắn, xem ra không phải là giả.

Liễu Thừa Phong bắt đầu nhíu mày trầm tư, ngón tay ngọc chạm nhẹ vào bàn trà, khuôn mặt tuy vẫn tái nhợt như cũ nhưng không che lấp được hào quang trên người hắn.

Lưu Mẫn Quý không dám quấy nhiễu Liễu Thừa Phong suy tư, Trần Mặc lại không thích nói chuyện trong lúc người ta đang suy nghĩ nên trong phòng lúc này bao trùm một không khí yên lặng, nhất thời chỉ vang lên âm thanh gõ bàn của Liễu Thừa Phong.

Ước chừng khoảng một nén nhang, Liễu Thừa Phong rốt cục cũng trở lại trạng thái bình thường, hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lưu Mẫn Quý, “Lưu đại nhân, nêu người này là con của Hà Trường Phát thì hung thủ nhất định là người quen. Thứ nhất, hung thủ cố ý hủy hoại quần áo của nạn nhân, cố ý giấu xác ở một con đường nhỏ không có người qua lại mục đích là không để ai nhận ra, thứ hai, ta nhớ là hai tháng trước Hà Trường Phát và anh trai của hắn là Hà Trường Quý phát sinh mâu thuẫn dẫn tới kiện tụng, trong hồ sơ có ghi rõ là do tranh chấp về di sản mà cha mẹ để lại, cuối cùng quan phủ xử toàn bộ tài sản cho Hà Trường Phát, thứ ba, khi nãy Tiểu Mặc cũng có nói hung thủ không cố ý giết nạn nhân nhưng bởi vì hộp sọ của thiếu niên chưa phát triển hoàn toàn nên mới khiến nạn nhân chết tại chỗ, tạo thành án tử, vậy án này chính là ngộ sát.”

Lưu Mẫn Quý nghe thấy thế thì hai mắt sáng ngời, “Vậy hung thủ là Hà Trường Quý hoặc người trong nhà ông ta?”

Liễu Thừa Phong gật đầu tán thưởng, sau đó còn bổ sung một câu, “Không sai, hung thủ có thể là Hà Trường Quý hoặc người trong nhà ông ta, vì tới hôm nay Hà Trường Phát vẫn chưa phát hiện con mình mất tích nên chắc chắn phải là người thân tín nói với ông ta là con ổng ta ở đâu thì ông ta mới không báo quan. Nhưng từ vết thương trí mạng của nạn nhân ta có thể thấy hung thủ là nam giới đã trưởng thành, Hà Trường Quý chỉ có hai người con gái, cho nên ông ta chính là nghi can lớn nhất. Về phần hung khí, ta suy đoán là nông cụ. Hung thủ rất có thể là do quá nóng giận nên đã đánh chết người, cho nên hung khí cũng là vật hay mang theo người”.

Vào lúc Liễu Thừa Phong nói ra suy đoán của mình, hai mắt của hắn tỏa sáng, thần thái sáng láng, không ai có thể thấy hắn là một người bệnh lâu ngày, dáng người gầy yếu lúc này cũng khiến người ta cảm thấy hắn cao lớn vô cùng, mỗi một lời nói đều hợp lí tới từng chi tiết giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, giống như một nho tường chân chính đang bày mưu tính kế lập nên một trận đánh vang danh thiên cổ.

Trong lòng của Lưu Mẫn Quý lúc này toàn là khiếp sợ, hồi nãy hắn còn nghĩ vị ‘Thiên hạ đệ nhất thần thám’ này không bằng Tiểu Trần đại phu, nhưng xem ra đó chỉ là suy nghĩ thiển cận của hắn.Trách không được trong dần gian truyền miệng một câu ‘nơi nào có Thừa Phong công tử lướt qua, nơi đó không còn nghi án”.

Trần Mặc nghe Liễu Thừa Phong phán đoán thì trong lòng kinh hãi không kém gì Lưu Mẫn Quý, người này đúng là có trí nhớ siêu việt giống nàng.

Trần Mặc khi nãy cũng có đọc quyển hồ sơ kia với Liễu Thừa Phong, cái quyển hồ sơ này ghi lại toàn bộ những vụ kiện tụng lớn nhỏ trong Mã Liên trấn và những thôn trang nhỏ ở vùng phụ cận, một cuốn hồ sơ nhiều như vậy thì với người bình thường phải mất hai ba tháng mới xem xong nhưng còn Liễu Thừa Phong thì sao? Hai ngày, à không có lẽ một ngày là xong rồi. Hơn nữa hắn chỉ nghe nha dịch kia nói ra cái tên Hà Trường Phát liền biết người này đã phát sinh chuyện gì.

Ngoại trừ nguyên nhân hắn cũng có trí nhớ siêu việt giống nàng thì Trần Mặc cũng không còn lời giản thích nào khác.

Cái mà nàng gọi là trí nhớ siêu việt cũng chỉ là nhìn một cái là có thể kỹ nhớ được, bởi vì não của con người nhớ một kiến thức chỉ trong một khoảng thời gian hữu hạn, người bình thường thì khoảng một hai phút sau sẽ quên, nhưng đối với những thiên tài như Liễu Thừa Phong và Trần Mặc thì bọn họ lại nhớ lâu hơn, hơn nữa trong đầu họ sẽ tự động xâu chuỗi các sự việc lại rồi đưa ra kết luận của chính mình.

Một bộ óc thông minh như thế một khi vận hành thì hiệu suất có thể ngang với một cái máy tính tốc độ cao, hơn nữa năng lực phân tích còn gấp mấy chục lần người thường.

Cũng giống như Trần Mặc, nàng là người nổi bật trong giới y học hiện đại; cũng giống như đầu óc phán đóa của Liễu Thừa Phong khiến người ta nghẹn họng trân trối.

Cuộc đời của Trần Mặc lần đầu tiên đụng phải đối thủ ngang tài ngang sức như vậy, ánh mắt nhịn không được lóe lên tia tìm tòi nghiên cứu quét tới quét lui trên người Liễu Thừa Phong.

Tốc độ của Lưu Mẫn Quý cũng rất nhanh, chưa tới một canh giờ sau đã bắt Hà Trường Quý về quy án, còn phát hiện ra một cái nông cụ dính máu trong nhà hắn, Hà Trường Quý thấy mọi chuyện đã bại lộ thì cũng không dám chống trả, thành thật khai nhận tất cả, không khác gì với suy đoán của Liễu Thừa Phong!

Sau chuyện này Lưu Mẫn Quý và người dân Mã Liên trấn bội phục Liễu Thừa Phong không thôi.

Không biết vì sao Liễu Thừa Phong lại cảm thấy Trần Mặc đang không vui, tuy khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không có chút cảm xúc nào nhưng Liễu Thừa Phong lại cảm thấy tâm tình của nàng không tốt.

“Tiểu Mặc sao vậy?” khuôn mặt tuấn tú của Liễu Thừa Phong hiện lên chút lo lắng, không lẽ án tử kia là nàng có gánh nặng tâm lí?

Khuôn mặt lạnh lùng của Trần Mặc rất nghiêm túc, nói, “Liễu Thừa Phong ngươi thật thông minh”.

Liễu Thừa Phong bị một câu này của Trần Mặc làm cho sửng sốt, tuy rằng có rất nhiều người nói hắn trí tuệ vô song nhưng Trần Mặc dùng vẻ mặt như thế mà khen hắn thì quả thật là có chút kì quái, hắn cười ấm áp, “Tiểu Mặc cũng rất thông minh mà” đúng vậy, Trần Mặc là nữ nhân thông minh nhất mà hắn từng gặp.

Trần Mặc hừ lạnh một tiếng, “Đương nhiên rồi, tuy ngươi rất thông minh nhưng ta thông minh hơn”

Liễu Thừa phong nghe xong thì rất bất đắc dĩ, sau đó hắn cười nhẹ một tiếng, có chút sủng nịnh phụ họa, “Đúng vậy, trên đời này không có ai thông minh hơn Tiểu Mặc!”

Trần Mặc có chút bất mãn với lời nói lấy lệ của Liễu Thừa Phong, trước giờ nàng luôn chấp nhất với cái đề tai ‘thông minh’ này, đó là niềm kiêu hãnh của nàng, trước giờ luôn tự xưng thông minh hơn người , tuy Liễu Thừa Phong rất thông minh nhưng nàng rất tự tin là có thể đánh bại hắn, ai ngờ người ta không chịu tiếp chiêu mà còn tốt tính phụ họa, sao mà nàng không giận cho được?

“Ta nghiêm túc đó!” Trần Mặc kháng nghị cường điệu, vì đưa lưng về phía mặt trời khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng ẩn trong tịch dương, tóc dài phiêu tán trong gió nổi bật trên nền trời vàng cam.

Liễu Thừa Phong đột nhiên cảm thấy tay có chút ngứa, rất muốn nâng tay lên vuốt ve mái tóc nghịch ngợm kia, nghĩ là làm, tay của hắn không biết từ lúc nào đã chạm lên mái tóc của Trần Mặc.

Hai người đồng thời sửng sốt, Liễu Thừa Phong không ngờ có một ngày hắn lại mất không chế tới vậy, nhưng tay hắn vẫn nghe theo trái tim nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Trần Mặc, sau đó hắn cũng bắt chước vẻ mặt nghiêm túc của nàng, trả lời, “Ta cũng rất nghiêm túc mà, Tiểu Mặc thật sự là người thông minh nhất mà ta biết!”