"Đúng vậy."

"Trên người cô chắc không có tiền nhỉ!"

"Không có."

Kiều Minh Húc lấy ví tiền ra, lấy 500 tệ trong đó đưa cho cô, nói: "Tự mình bắt

taxi về đi!"

Mạch Tiểu Miên chỉ nhận 100 tệ từ tay anh, nói: "Cảm ơn anh nhiều, sau này tôi sẽ trả lại cho anh!"

Kiều Minh Húc không nói gì, nhanh chóng rời đi.

Những cảnh sát kia giống như mấy con chó giữ nhà vậy, đi theo phía sau anh.

Mạch Tiểu Miên kéo tay Đồng Đồng đi ra khỏi đồn cảnh sát.

Bây giờ đoán chừng đã hơn 12 giờ đêm rồi, người trên phố cũng thưa thớt, ít xe cộ qua lại, thỉnh thoảng có một chiếc taxi chạy qua, nhưng cũng đã chở người.

Mạch Tiểu Miên hơi sốt ruột.

Cô muốn về thật nhanh để mẹ đỡ lo lắng.

Nhưng mà vẫn không thể đón được xe.

Vào lúc cô đang vô cùng bất lực thì một chiếc Mercedes màu đen dừng lại trước mặt cô.

Chiếc xe này chính là chiếc mà Kiều Minh Húc vừa lái đi, không ngờ anh lại quay lại.

Anh mở cửa sổ xuống rồi nói với cô bằng một giọng điệu lạnh lùng: "Lên xe nào!"

"Anh chịu đưa chúng tôi trở về sao?"

Mạch Tiểu Miên vui mừng hỏi.

"Nói nhảm."

Kiều Minh Húc đáp.

Mạch Tiểu Miên cũng không khách sáo, vui vẻ kéo cửa xe ra, cùng Đồng Đồng ngồi vào trong.

Nội thất bên trong xe vừa sang trọng vừa thoải mái, Đồng Đồng ngồi xuống có hơi khiếp sợ, không dám nhúc nhích, dựa vào người Mạch Tiểu Miên.

Chân Mạch Tiểu Miên dường như chạm phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống chợt thấy một chiếc túi xách, giống như chiếc túi của cô vậy, bị rơi xuống gầm ghế phía trước, chỉ hơi lộ ra ngoài.

Cô mừng rỡ cúi xuống nhặt túi xách lên.

Quả nhiên, đó là túi của cô.

Thật đúng là tìm mỏi mắt cũng không thấy, bây giờ không tốn công đi tìm lại thấy ngay!

"Thật là...!rõ ràng giấu túi xách của tôi lại nói không biết, quá không phúc hậu."

Mạch Tiểu Miên vừa lẩm bẩm mở túi xách ra, vừa mò tìm điện thoại di động.

Điện thoại đã hết pin tắt máy rồi.

"Tôi không biết."

Kiều Minh Húc đáp: "Có lẽ lúc đưa cô đến bệnh viện đã bị rơi xuống gầm ghế xe, không để ý."

"Ừ, tôi tin anh.

Điện thoại của tôi hết pin rồi, anh có mang sạc pin không?"

"Không có."

"Vậy tôi có thể mượn điện thoại của anh được không? Tôi muốn gọi điện thoại về nhà, cha mẹ tôi nhất định đang cuống lên rồi."

Kiều Minh Húc đưa di động cho cô.

Mạch Tiểu Miên nói cảm ơn.

Cô phát hiện trên màn hình điện thoại của anh là ảnh chụp chung của anh và Lâm Ngọc.

Anh cao lớn đẹp trai, còn Lâm Ngọc dịu dàng nữ tính.

Một người mặc áo đen, một người mặc váy trắng, trông thật xứng đôi.

"Bạn gái của anh rất đẹp."

Cô thuận miệng khen một câu.

Vốn dĩ không mong anh sẽ đáp lại.

Nào ngờ anh lại bực bội nói: "Đúng thật là đẹp hơn cô!"

"Em cảm thấy chị đẹp lắm."

Đồng Đồng vẫn luôn rụt rè bên cạnh bỗng chen miệng vào..