Mạch Tiểu Miên đang định vào bếp pha nước mật ong để giải rượu cho cha, nghe thấy tiếng gọi, cô lập tức chạy ra.

Trông dáng vẻ này của cha, trong lòng cô chợt căng thẳng, đỡ ông ngồi xuống ghế sô pha.

"Cha, có chuyện gì vậy? Chúng ta đến bệnh viện nhé?"

Cô lấy hộp thuốc ra, nhúng tăm bông vào nước sát trùng để khử trùng vết thương trên mặt ông, quan tâm hỏi.

"Bị thương ngoài da thôi, đừng đến bệnh viện làm gì.

Nơi cha con ghét nhất chính là bệnh viện đấy." Mẹ Mạch khoát tay nói.

"Nhớ năm đó, Mạch Nam cha đây cũng xem như một tay xã hội đen ngang ngược ở thành phố A này.

Bị thương sứt mẻ chỉ là chuyện nhỏ thôi, qua mấy ngày là khỏe lại ngay."

"Thật là, ông còn nói đến năm xưa nữa chứ.

Hồi đó tuổi trẻ cường tráng, đi tiểu thôi cũng có thể tiểu đến đầu tường ấy nhỉ, còn bây giờ thế nào? Không chừng ngay cả giày cũng ướt đấy chứ?"

Mẹ Mạch ở bên cạnh tức giận nói: "Tuổi cũng đã cao rồi, lại còn đi đánh nhau với người ta, ông không thấy xấu hổ à?"

“Bà đúng là một người phụ nữ có tuổi rồi mà, ở trước mặt con gái mà lại làm tổn hại hình tượng của tôi như vậy.

Còn chê tôi đi tiểu không cao nữa chứ, đợi tí nữa tôi tiểu cho bà xem!"

"Được rồi được rồi, hai người tuổi cũng đã lớn hết cả rồi, nói chuyện ở trước mặt con phải chú ý chừng mực chứ!"

Mạch Tiểu Miên bị cuộc trò chuyện kỳ quặc của đôi cha mẹ cực phẩm này làm cho lúng túng, cô gắt lên.

"Rồi rồi rồi! Chúng ta nói chuyện văn minh lịch sự! Ông à, mau thành thật khai báo, ở tuổi này rồi mà ông còn đánh nhau với ai?" Mẹ Mạch truy hỏi.

"Ôi chao, còn không phải tại con trai nhà họ Lý kia, cậu ta nói Tiểu Miên nhà chúng ta không ai thèm lấy nên tâm sinh lý phát bệnh rồi, bởi vậy mới có thể tiếp xúc với người chết, còn nói gì mà chỉ có thể kết hôn với quỷ thôi.

Tôi bị chọc tức nên mới không nhịn được mà dạy dỗ cậu ta, giúp miệng cậu ta sạch sẽ hơn..."

Mẹ Mạch mặt đầy tức giận, nói: "Tiểu Miên nhà chúng ta làm gì không có ai thèm lấy chứ? Chỉ là không muốn kết hôn mà thôi! Cậu ta mới có bệnh, cả nhà đều bệnh!"

Nghe thấy những lời này, bàn tay Mạch Tiểu Miên đang thoa thuốc hơi rũ xuống, nhìn gương mặt sưng tấy của cha mà trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở.

Vốn dĩ, việc không muốn kết hôn là vấn đề của riêng cô.

Tuy nhiên trên quan điểm buôn chuyện của người Trung Hoa, đây không chỉ là chuyện cá nhân của cô nữa.

Hai năm trở lại đây, cha mẹ cô phải chịu đủ mọi lời chế nhạo vì chuyện cô chưa kết hôn, cô biết điều đó chứ.

Bây giờ cha cô tuổi đã cao, vậy mà lại vì người khác chế giễu cô nên xích mích đánh nhau với người ta.

Điều đó cho thấy nếu cô còn chưa chịu kết hôn thì trong lòng ông vẫn luôn có nút thắt khổ sở.

Sao cô có thể để cho cha mẹ tiếp tục bởi vì bản thân mình mà chịu tội cơ chứ?

"Cha, mẹ, tối nay con sẽ đi xem mắt, hơn nữa trong năm nay sẽ cố gắng kết hôn, hai người không cần sốt ruột."

Trong lòng Mạch Tiểu Miên thầm thở dài, bất đắc dĩ nói.

"Thái độ này của con vậy là tốt rồi, tối nay con lập tức đến gặp người đàn ông chất lượng cao đó, giải quyết cậu ấy ngay.

Hạ thuốc mê, sau đó mang thai đứa con của cậu ta, làm cho cậu ấy không thể không thừa nhận được." Mẹ Mạch hài lòng gật đầu.

Đây có phải là mẹ ruột cô không vậy?

Mạch Tiểu Miên đổ mồ hôi.

"Thôi thôi thôi, bà già chết tiệt này, bà đang nói cái gì vậy? Tiểu Miên nhà chúng ta không phải là hàng bán phá giá tùy tiện như vậy chứ?"

Cha Mạch nóng nảy, vừa mắng bạn già, vừa an ủi Tiểu Miên, nói: “Tiểu Miên à, con đừng nghe những lời thiển cận mẹ con nói, hôn nhân là chuyện cả đời, tuyệt đối không thể tùy tiện tìm một người để kết hôn được.

Có gì ghê gớm đâu, nếu không tìm được còn có cha đây, cha sẽ nuôi con cả đời, đừng sợ!"

"Ông là cha, chứ không phải là chồng! Ông có thể ở bên cạnh con bé cả đời sao? Ông có thể làm cho con bé sinh con dưỡng cái được sao? Thật hết nói nổi!"

Mẹ Mạch mắng: "Tôi nói này ông bạn già, chuyện này ông đừng xen vào, Tiểu Miên nhất định phải kết hôn!".