Còn về phần Phùng Quang Hiển, dù sao cũng chỉ mới quen biết ngày hôm qua, Tiểu Miên cùng cậu ấy chắc cũng không có cảm tình gì nhiều.

Chuyện kết hôn có lẽ còn phải chờ, mà gia đình người ta có thể sẽ không chấp nhận nghề nghiệp này của con gái mình.

Còn không bằng chọn nhà họ Kiều, hơn nữa con gái được người lớn nhà họ nhìn trúng, sẽ không làm khó con gái của bà.

Loại hôn nhân này là tốt nhất rồi.

"Tôi đồng ý để Tiểu Miên gả vào nhà họ Kiều các người!"

Vì vậy, mẹ Mạch lập tức đưa ra quyết định.

Mạch Tiểu Miên trợn tròn mắt, nói: "Mẹ à, con còn chưa gặp qua Kiều Minh Húc nữa mà? Mẹ muốn để con kết hôn với một người xa lạ như vậy mà không thấy hề hấn gì sao?"

"Mẹ đã nhìn thấy cậu ấy vô số lần trên báo chí, trên tivi rồi, mẹ rất hài lòng! Con phải tin tưởng vào ánh mắt của mẹ, cứ chọn cậu ấy là được!"

Mẹ Mạch nói.

"Đây là ảnh của Minh Húc nhà hai bác, Mạch tiểu thư cháu nhìn thử xem."

Trịnh Thái Mai lấy điện thoại di động ra, mở bộ sưu tập, chọn vào tấm ảnh trong đó cho Mạch Tiểu Miên xem.

Nhìn thấy người đàn ông mặc vest đen, mặt mũi anh tuấn nhưng lại mang theo vài phần lạnh lùng kia, Mạch Tiểu Miên lập tức sững người.

Đây không phải là người mà hôm qua cô đã nhận nhầm người sao?

Không ngờ anh lại chính là Kiều Minh Húc!

Trên đời này đúng là có quá nhiều điều trùng hợp mà!

Cô lại nhớ đến người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh anh, trông tình cảm của hai người họ cực kỳ tốt.

Vậy chắc hẳn đó là người mà Diệp Mai đã nói lúc trước, bạn gái duy nhất của Kiều Minh Húc.

"Trịnh phu nhân, hôm qua cháu đã vô tình gặp anh ấy, cháu thấy anh ấy đã có bạn gái rất thân mật rồi."

Mạch Tiểu Miên cười nhẹ nói.

"Ồ? Cháu đã gặp nó sao? Vậy có thể thấy rõ ràng hai đứa có duyên phận.

Về phần bạn gái Lâm Ngọc kia của nó, nhà họ Kiều chúng ta sẽ không tiếp nhận cô ta vào cửa."

Trịnh Thái Mai đáp.

"Tại sao ạ?"

Mạch Tiểu Miên kinh ngạc hỏi.

"Cô ta không thích hợp với Minh Húc, cũng không thích hợp với nhà họ Kiều của chúng ta, chúng ta đều không thích cô ta."

Khi Trịnh Thái Mai nhắc đến Lâm Ngọc, chân mày của bà hơi nhíu lại, mang theo biểu cảm chán ghét.

Mạch Tiểu Miên không hiểu tại sao bà lại có thái độ này với Lâm Ngọc, tuy nhiên, dù cô có muốn kết hôn đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng tuyệt đối không muốn trở thành kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ của ai đó.

"Kiều tiên sinh, Kiều phu nhân, cảm ơn hai bác đã để mắt đến cháu.

Cháu cũng đã có người cháu thích rồi, sau này đừng nói đến chuyện này nữa."

Mạch Tiểu Miên trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

"Tiểu Miên, người con thích là ai vậy hả? Đừng nói con còn nhớ đến tên Trình Bắc Thiên đó nhé!"

Mẹ Mạch lo lắng nói.

Trái tim của Mạch Tiểu Miên hơi co rút lại, giọng điệu hơi gấp gáp trả lời: "Không phải, là Phùng Quang Hiển."

"Phùng Quang Hiển?"

Trịnh Thái Mai nhìn cô, ngạc nhiên hỏi: "Cháu cũng biết Phùng Quang Hiển sao?"

Mạch Tiểu Miên gật đầu.

"Mạch tiểu thư, nếu như cháu thích Phùng Quang Hiển vậy thì bác khuyên cháu nhanh chóng quên ý định này đi.

Quang Hiển đã đính hôn với con gái nhà họ Trình một năm trước rồi, sang năm sẽ kết hôn."

Trịnh Thái Mai nói.

"Cái gì? Quang Hiển đã có vị hôn thê rồi, lại còn lừa gạt Tiểu Miên nhà chúng tôi? Lẽ nào lại như vậy, bà đây muốn đánh gãy chân cậu ta!"

Mẹ Mạch vừa nghe thấy vậy lập tức đanh đá nhảy cẫng lên, dáng vẻ như muốn đánh cho Phùng Quang Hiển một trận tơi bời vậy.

"Mẹ, mẹ đừng nóng nảy, Quang Hiển không có lừa gạt con, chỉ là con yêu đơn phương anh ấy thôi."

Lời Mạch Tiểu Miên đã nói ra, nên chỉ đành phải tiếp tục nói dối.

"Con yêu đơn phương cậu ta? Con là một cô gái tốt, tại sao lại yêu một người đàn ông đã có vợ chưa cưới? Con lập tức dừng mối tình đơn phương này lại, sau đó kết hôn với Kiều Minh Húc ngay!"

Mẹ Mạch cao giọng la lên.

"Đúng vậy, kết hôn với Minh Húc nhà hai bác là tốt rồi.

Còn về phần Lâm Ngọc, ông nội sẽ bắt nó chia tay với cô ta!"

Trịnh Thái Mai nói: "Hơn nữa, bác chắc chắn rằng nó sẽ thích cháu!"

"Ha ha!"

Mạch Tiểu Miên cười khổ, nói: "Cháu còn không tự luyến đến nỗi cho rằng mình hấp dẫn như vậy đâu."

"Cháu có! Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cháu, bác đã cảm thấy cháu mới là người mà Minh Húc nhà bác nên yêu!"

Trịnh Thái Mai nói một cách chắc chắn..