Hoa đào bay tán loạn, lạc hồng như mưa, trên đường mòn có cánh hoa phấn □□ hồng, bắt đầu bay múa theo gió, lại rơi theo gió.

Tương Nghi đứng trên đầu hành lang thật dài, nhìn xem cánh hoa bay vào từ ngoài hành lang, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Gia Mậu nói muốn đi tìm Tiết Liên Thanh nói chuyện một chút, không biết hai người nói thế nào. Lấy ấn tượng của nàng với Tiết Liên Thanh, nàng ta sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện từ hôn này.

Cửa sân nhỏ chợt lóe qua bóng dáng màu trắng, Liên Kiều vui mừng hô một tiếng: "Dung đại thiếu gia đến!"

Quả nhiên, Gia Mậu đến.

"Tương Nghi!" Gia Mậu vọt tới trước mặt nàng, đưa tay quét đi cánh hoa hồng nhạt trên vai nàng: "Nàng chờ ta ở chỗ này thật lâu?"

"Ừ, thật lâu." Tương Nghi cười cười: "Bất kể thế nào, ta cũng sẽ luôn luôn sẽ chờ chàng đến."

Thần sắc Gia Mậu dịu dàng, hai người hai mắt nhìn thau, tựa như muốn nhìn thấu tâm sự hai bên, Liên Kiều ở một bên nhìn cũng thấy hơi thẹn thùng, xê dịch bước chân, nhường lại mảnh trời nho nhỏ kia cho hai người.

"Chàng đã gặp nàng ta?" Tương Nghi thở dài một tiếng: "Bộ dáng nàng ta còn như vậy không?"

"Ừ, không có gì thay đổi, vẫn như năm đó." Gia Mậu bất đắc dĩ cười cười: "Chỉ là ta phát hiện nàng ta so với khi đó, mồm miệng tựa như lanh lợi chút ít, lúc nãy mạnh mẽ lên án ta một phen."

"Gia Mậu, chàng chịu ủy khuất." Tương Nghi kéo tay Gia Mậu, đây là lần đầu tiên nàng chủ động như vậy, khiến cho Gia Mậu cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ, hắn một phen cầm ngược tay Tương Nghi, nhẹ nhàng kéo nàng đến trước mặt của mình, cằm tựa trán nàng, dịu dàng xoa xoa: "Bà ngoại nói đúng, đây là chuyện cần bản thân mình đi giải quyết, không thể luôn dựa vào bà hỗ trợ."

"Nàng có đồng ý không?" Tương Nghi tựa trong lòng Gia Mậu, cảm thấy có an tâm không nói ra được, khác biệt lớn nhất kiếp này và kiếp trước ngay việc nàng có thể cùng Gia Mậu đối mặt khó khăn, mà không phải giống như trước chỉ có một thân một mình nàng, bị Lạc đại phu nhân bài bố đến bài bố đi, không có một tia chỗ trống có thể nhúc nhích.

Mặc kệ kết cục cuối cùng là thế nào, nàng và Gia Mậu cũng đã từng chống lại, không phải sao?

Tương Nghi đưa tay ôm lấy eo Gia Mậu, trong lòng có ấm áp hạnh phúc, nếu là cứ mãi ôm nhau không buông tay như vậy, nàng cũng cảm thấy đây là một loại vui vẻ xinh đẹp.

"Nàng ta nói ta đi xin Hoàng hậu nương nương thu hồi ý chỉ, chỉ cần Hoàng hậu nương nương thu hồi ý chỉ kia lại, nàng cũng sẽ không gả cho ta." Gia Mậu cúi đầu nâng lên mặt Tương Nghi, nhẹ nhàng hôn trên chóp mũi nàng một cái: " Chiều hôm nay ta sẽ tiến cung xin Hoàng hậu nương nương, nàng kiên nhẫn chờ."

"Xem ra, người ta căn bản không có vừa ý chàng." Tương Nghi giễu cợt hắn: "Lần này trong lòng có không thoải mái không?"

Gia Mậu mở to hai mắt, duỗi tay nắm lấy tai Tương Nghi: "Tương Nghi, sao nàng có thể nói ta như vậy? Ta rõ ràng đang cố gắng hết sức đi tranh thủ, nàng hết lần này tới lần khác còn cười ta! Thật sự là càng ngày càng nghịch ngợm, đều là học Lâm đại tiểu thư kia!"

"Ai ở sau lưng nói xấu ta vậy?" Sau lưng có giọng nói giòn giã, Tương Nghi từ trên bờ vai Gia Mậu thò ra nửa cái đầu, thì thấy Lâm Mậu Dung mang theo nha hoàn bên người cười hì hì đứng ở nơi đó: "Dung đại thiếu gia, thiệt thòi ta còn tưởng rằng ngươi là chính nhân quân tử, không nghĩ tới ngươi thế nhưng nói xấu sau lưng ta."

Gia Mậu bị bắt tại trận, khuôn mặt hơi đỏ lên, đứng đó không thể lên tiếng, Tương Nghi tránh ra khỏi ngực hắn, cười nghênh đón: "Sao giờ Dung tỷ tỷ mới đến?"

"Cái gì gọi là mới đến? Ta đã đến thời gian thật dài!" Lâm Mậu Dung phồng má, tỏ ra có chút ít rầu rĩ không vui: "Ta tìm Dương Nhị thiếu gia nói chuyện, nhưng bên cạnh hắn vây quanh đám tiểu tỷ, ầm ĩ bắt hắn nói chuyện đã xảy ra ở Bắc Địch... Có cái gì dễ nghe chứ, rõ ràng đều là đang nhìn lén Dương Nhị thiếu gia mà!"

Thấy bộ dáng Lâm Mậu Dung kia thở phì phì, Tương Nghi ha ha cười một tiếng: "Dung tỷ tỷ, ngươi ghen tị sao?"

"Ai ăn dấm chua của hắn? Hừ!" Lâm Mậu Dung giận dỗi ngồi trên hành lang bên cạnh, dựa vào lan can quơ quơ cánh tay: "Mẫu thân của ta nói cái gì Nhị ca ta cưới chính là tiểu thư Dương phủ, ta không thể gả vào Dương phủ, Nghi muội muội, ngươi nói một chút, nào có cách nói này?"

Liên Kiều từ trong góc lộ ra nửa bên mặt đến: "Lâm đại tiểu thư, cái này gọi hoán thân, là việc nhà nghèo mới làm, cao môn đại hộ bình thường sẽ không làm như vậy đâu."

Cái gọi là hoán thân, chính là bởi vì trong nhà nghèo quá, không cưới nổi con dâu, vì vậy hai nhà kết làm thân gia, nhà này cưới con gái nhà kia, sau đó lại gả con gái đến nhà kia. Bởi như vậy, lẫn nhau sẽ giảm đi sính lễ và đồ cưới, vô cùng đơn giản, cùng nhau ăn một bữa cơm là xong.

Việc như vậy cao môn đại hộ khinh thường, bọn họ không thiếu khoản bạc gả cưới này, nói sau thì đám hỏi cao môn đại hộ, đều nghĩ hết cách mở rộng thế lực nhà mình, bình thường sẽ không tái diễn việc chồng chất nhân duyên, vì vậy căn bản không có loại chuyện thành thân chéo này.

"Cao môn đại hộ bình thường không làm như vậy, không có nghĩa là không có người làm như vậy." Lâm Mậu Dung ôm cây cột rầm rì: "Dù sao giờ ta cảm thấy Dương Nhị thiếu gia thuận mắt, nếu là hắn bằng lòng cưới ta, ta sẽ bằng lòng gả."

Lâm Mậu Dung đúng là tâm không lòng dạ, muốn nói cái gì thì nói cái đó, hai người Gia Mậu và Tương Nghi nhìn nàng, trong nội tâm bội phục không thôi, nữ tử thẳng thắn như vậy, trên đời đã không thấy nhiều.

"Chao ôi chao ôi chao ôi, hai người các ngươi nhìn như vậy ta làm chi?" Lâm Mậu Dung có chút ít thẹn thùng, xê dịch thân thể: "Ta nói sai gì làm sai gì sao? Trừng mắt nhìn ta như vậy, không biết người ta cũng sẽ xấu hổ sao?"

Tương Nghi "Xì" một tiếng bật cười, Liên Kiều bên cạnh cười đến ngồi xổm xuống: "Lâm đại tiểu thư, ngươi còn không có làm gì sai? Cô nương nhà chúng ta nói chuyện với Dung đại thiếu gia, ta cũng trốn sang một bên, ngươi hết lần này tới lần khác xông tới ngồi đây, để lời riêng tư của bọn họ làm sao nói được?"

Lâm Mậu Dung nhìn hai người sóng vai đứng ở nơi đó, gật đầu nhẹ: "Tốt lắm tốt lắm, Nghi muội muội, muội có người yêu nên không cần tỷ muội tốt nữa? Ta vẫn cứ ngồi ở đây quấy rối, dù sao Dương Nhị thiếu gia bị một nhóm chim sẻ kia bao quanh, không đếm xỉa tới không hỏi ta, ta chỉ có thể tới tìm các ngươi nói chuyện."

"Ai nói ta không đếm xỉa tới không hỏi nàng?" Trên tường viện vươn ra một cái đầu, Bảo Trụ leo tường nhảy vào: "Chỉ biết nói xấu sau lưng ta."

Đây thật là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, Tương Nghi mở to mắt nhìn Bảo Trụ sải bước đi tới, che miệng nở nụ cười, mặt Lâm Mậu Dung trong nháy mắt hồng như một quả đào, Liên Kiều nhìn nhìn hoa đào bên ngoài hành lang, hai tay ôm trước ngực, chậm rãi nói: "Ai, cây hoa đào này mới mở, sao ở đây đã có quả đào rồi?"

Phương tẩu cười kéo Liên Kiều đi về phía trước: "Mấy ngày nữa con sẽ gả đi Bắc Địch làm vương hậu, còn là điên điên khùng khùng như vậy, cẩn thận những thần dân kia thấy con thì cái cằm sẽ rớt xuống!"

Tương Nghi nhìn Lâm Mậu Dung, lại nhìn Bảo Trụ một chút, cười ha ha, đẩy Gia Mậu: "Đi lấy cái hộp song lục đến, ta và Dung tỷ tỷ chơi song lục."

Bảo Trụ ngồi xuống bên người Lâm Mậu Dung: "Ta cũng chơi."

"Ai muốn chơi với ngươi? Ta chỉ chơi với Nghi muội muội thôi." Màu đỏ trên mặt Lâm Mậu Dung biến mất chút ít, lại biến thành Lâm Mậu Dung hung dữ kia, ống tay áo khẽ phất: "Ngươi luyện qua công phu, ai biết ngươi có ăn gian hay không?"

"Ăn gian là con chó con!" Bảo Trụ hưng trí bừng bừng ngồi xuống, nhìn bóng lưng Gia Mậu hô: "Nhớ cầm hai bộ!"

Dung hoàng hậu dược chưởng sự cô cô và một đoàn cung nữ bồi tản bộ trong vườn, đột nhiên thấy một nội thị đến thông truyền: "Nương nương, Hàn lâm viện Dung đại nhân cầu kiến."

"Gia Mậu đến? Mau cho hắn đi vào." Dung hoàng hậu hưng trí bừng bừng, cháu trai thật này thật tốt, tuổi còn trẻ trúng trạng nguyên không nói, lần này đi Bắc Địch giúp Tam vương tử kia đoạt hãn vị Bắc Địch, thay Hoàng thượng giải quyết một mối họa lớn trong lòng, những ngày qua mặt mũi Hoàng thượng tràn đầy tươi cười, tâm trạng rất tốt.

Nếu Dung Gia Mậu có thể liên tục không chịu thua kém như vậy, hắn có thể là cánh tay trái đắc lực của con mình kia, trong nội tâm Dung hoàng hậu một mảnh vui thích, suy nghĩ làm thế nào ngợi khen hắn mới được. Mình mới ban hôn cho hắn, không bằng đến lúc hắn thành thân, ban thưởng vài món kỳ trân dị bảo, cũng có thể thể hiện ra bản thân khoan dung.

Gia Mậu theo nội thị đi vào Viên Nguyệt cung, mới đi vào, thì thấy Dung hoàng hậu mặc màu tím xiêm y đứng ở nơi đó, vô cùng đẹp đẽ quý giá. Hắn đi lên phía trước, cung kính hành đại lễ: "Nương nương, vi thần hôm nay tiến cung, là tới xin nương nương một ân điển."

"Ân điển?" Mặt mũi Dung hoàng hậu tràn đầy ý cười: "Gia Mậu, đều là người trong nhà, chỉ cần mở miệng nói là được."

Nghe Dung hoàng hậu nói hòa ái như vậy, Gia Mậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng lên: "Nương nương, vi thần muốn mời nương nương ý chỉ tứ hôn kia."

Dung hoàng hậu đột nhiên ngây người, sững sờ nhìn Gia Mậu: "Ngươi nói cái gì? Thu hồi ý chỉ tứ hôn?"

"Phải." Gia Mậu một bước cũng không nhường, ánh mắt kiên quyết: "Vi thần đã có người trong lòng, chỉ mong ý cùng nàng chung cả đời, sẽ không buông tay nàng."

"Gia Mậu, Bản cung ngàn người chọn một mới lựa ra cho ngươi, sao ngươi có thể không cảm kích như vậy?" Tiết Liên Thanh là tiểu thư nhà Binh bộ Thượng thư, nàng chọn trúng Tiết Liên Thanh, là nhìn gia thế nàng ta, nếu nàng ta có xinh đẹp hơn chút, mình còn muốn chọn nàng ta cho Sâm nhi kìa, ở đâu tới lượt Gia Mậu?

"Nương nương, không phải là vi thần không cảm kích, là vi thần không thể cảm kích, còn xin nương nương thương cảm!" Gia Mậu vừa chắp tay, ngẩng đầu đứng ở nơi đó, như chi lan ngọc thụ, hào hoa phong nhã.

Dung hoàng hậu lạnh lùng cười một tiếng: "Gia Mậu, ngươi cũng quá dính vào, Bản cung đã ban hôn, sao có thể thu hồi lại? Người trong thiên hạ chẳng phải là sẽ cảm thấy Bản cung làm việc không ổn thỏa? Ngươi có cô nương yêu mến chẳng lẽ có cái gì xung đột với việc Bản cung tứ hôn? Ngươi cho nàng vào phủ làm quý thiếp cũng được, nếu thật sự xuất thân cao môn đại hộ, Bản cung làm chủ, ban cho nàng một thân phận, bình thê tuy nói là việc nhà thương nhân làm ra, nhưng đây cũng là kế sách tạm thích ứng."

"Không, nương nương, Gia Mậu không muốn ủy khuất nàng làm quý thiếp bình thê gì, thê tử Gia Mậu chỉ có thể là nàn, người khác Gia Mậu không cưới, còn mong nương nương thưởng cho vi thần ân điển này." Đôi mắt Gia Mậu cầu khẩn nhìn chằm chằm Dung hoàng hậu: "Nương nương, đều nói thà phá mười ngôi miếu, không hủy một nhân duyên, vì sao nương nương không giúp người hoàn thành ước vọng chứ?"

"Dung đại nhân, Bản cung đã nói qua, ý chỉ tứ hôn Bản cung đã phát ra, quả quyết không có lý thu hồi lại, ngươi đi đi, Bản cung sẽ không đồng ý với ngươi." Dung hoàng hậu chậm rãi giơ tay lên: "Sương Thanh, thay ta tiễn Dung đại nhân."