“Tương Nghi!” Giọng nói dịu dàng của Gia Mậu truyền tới từ bên kia, Tương Nghi vừa quay đầu lại, thì thấy hắn cười đi về phía mình, trong lòng nhất thời cũng vui vẻ hơn.

Lâm Mậu Dung đi sau lưng Gia Mậu, trên mặt có thần sắc phiền muộn, chẳng qua lúc nhìn nàng, trong ánh mắt cũng không chứa oán hận.

Không biết Gia Mậu đã nói gì với nàng, hình như Lâm Mậu Dung đã bình tĩnh lại. Tương Nghi nhìn Lâm Mậu Dung cười một tiếng: “Dung tỷ tỷ, chúng ta đi trong núi dạo đi.”

Gia Mậu vội vàng nói: “Nàng không thấy bây giờ đã có sương chiều sao? Trong núi trời tối sớm, không lâu lắm sẽ là một mảnh đen như mực, tìm trở về đường cũng không trông thấy, vạn nhất lạc đường ở trong núi làm sao bây giờ?”

Lâm Mậu Dung lắc đầu một cái: “Ta đi xem Phương tẩu và Liên Kiều nổi lửa nấu cơm thế nào.”

Vừa nãy Gia Mậu đã nói rõ rang với nàng, nàng làm thế nào có thể không thức thời như vậy? Rõ ràng Gia Mậu muốn đơn độc nói chuyện với Tương Nghi, nàng cũng không nhất định vướng chân vướng tay ở giữa hai người, miễn cho bọn họ cảm thấy lúng túng.

Ca Lạp Nhĩ nhìn Tương Nghi và Gia Mậu một cái, nhấc chân đi tới phòng bếp.

Trong nháy mắt, trước Tụ Nghĩa đường chỉ còn lại Gia Mậu và Tương Nghi.

Bầu không khí bỗng nhiên có chuyển biến vi diệu, hai người đứng đối mặt, ai cũng không nói chuyện, phảng phất có thể nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của nhau.

Gió núi quất vào mặt, núi xanh thẳm liên tiếp sau lưng, từng mảnh lá phong màu đỏ rơi xuống từ đầu cành, rơi vào trên tóc Tương Nghi. Gia Mậu đưa tay cầm mảnh lá phong kia lên, khẽ mỉm cười với Tương Nghi: “Lá phong này rơi vào trong tóc nàng trông rất đẹp mắt, giữa mái tóc đen thui kẹp lấy đỏ tươi, nhìn như trâm hoa trang sức của Kim Ngọc Phường làm ra, phần lớn đều là hoa cỏ, nếu là làm một cái hình lá phong, chỉ cần thiết kế tinh xảo, nhất định có không ít người thích.”

Tương Nghi “Nga” một tiếng, trong lòng hơi bất mãn, vì sao Gia Mậu không nói vừa nãy Lâm Mậu Dung nói gì với hắn? Hắn lại là trả lời thế nào? Hết lần này tới lần khác cầm lá phong này nói không ngừng —— chẳng lẽ hắn không nhìn ra, tâm tư của mình hoàn toàn không nằm trên lá phong này?

Gia Mậu thấy Tương Nghi mấp máy miệng nhìn mình, bộ dáng kia thật là đáng yêu, không khỏi cười ha ha một tiếng: “Tương Nghi, nàng cũng có lúc không kiên nhẫn.”

Mặt Tương Nghi lập tức đỏ lên, nàng liếc Gia Mậu, cất bước đi về phía trước.

Cái gì gọi là không kiên nhẫn, mình chỉ muốn biết vừa nãy bọn họ rảnh rỗi nói gì mà thôi, cái này liên quan đến nàng và Lâm Mậu Dung có thể làm tỷ muội tốt tiếp không, nhưng Gia Mậu lại cho là mình là đang quan tâm hắn... Có lẽ có một chút chứ? Tương Nghi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại cảm thấy giống như mình quan tâm điểm này nhiều hơn một chút, trên mặt trong khoảnh khắc * nóng, mảnh nhỏ kia đỏ ửng sâu hơn, tựa như bôi phấn, hai mảnh đỏ hồng xinh đẹp.

“Tương Nghi, Tương Nghi.” Thấy Tương Nghi không để ý hắn chỉ lo đi về phía trước, Gia Mậu có vài phần cuống cuồng, bước nhanh đi qua, bắt tay nàng lại: “Tương Nghi, nàng tức giận?”

“Ta tức giận làm chi?” Tương Nghi bị Gia Mậu kéo, không dời bước chân được nữa, chỉ có thể đứng ở nơi đó, nhìn Gia Mậu đưa tay ôm nàng: “Ngươi làm gì vậy, mau buông ta ra, nếu Liên Kiều đi qua tìm nhìn thấy thì sao?”

“Nàng lại không thể không thấy.” Gia Mậu cười hì hì cúi người đi xuống, môi nhẹ nhàng xoa xoa bên tai Tương Nghi: “Chúng ta lần đó ở đình giữa hồ... Liên Kiều lại không phải là không biết.”

Mặt Tương Nghi càng đỏ hơn, nàng đưa tay đẩy Gia Mậu một cái: “Sao ngươi trở về Giang Lăng một chuyến, thì nói năng ngọt xớt rồi, tự ngươi nói đi, là học của ai?”

“Cái này tự nhiên là có sư phụ chỉ điểm!” Gia Mậu dương dương đắc ý: “Bà ngoại nói cho ta biết, thích một người thì phải lớn tiếng nói ra, không nên bực bội trong lòng, không nên nghi kỵ lẫn nhau. Tương Nghi, ta thích nàng thích nàng thích nàng!” Hắn dán lỗ tai Tương Nghi nhẹ nhàng nói một chuỗi dài ta thích nàng, Tương Nghi nghe mà dái tai như nhũn ra, mặt lại đỏ thêm một tầng.

“Chàng đừng có tránh nặng tìm nhẹ!” Tương Nghi hít một hơi thật sâu, lúc này mới ổn định tâm trạng của mình lại: “Chàng nói xem, rốt cuộc Dung tỷ tỷ nói cái gì với chàng?”

“Tương Nghi, nàng ghen.” Gia Mậu đưa tay ôm lấy mặt Tương Nghi, chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị khuôn mặt của nàng truyền nhiệt nóng bừng, nóng lên từng trận: “Nàng muốn biết chuyện này, tại sao không trực tiếp hỏi ta, còn cố ý giả trang ra một bộ giận dỗi với ta chứ?”

Bàn tay của Gia Mậu dịu dàng vuốt ve da thịt non mềm trên mặt nàng, đôi mắt Tương Nghi chuyển động, như có gợn sóng chợt lóe lên, tràn đầy xấu hổ.

“Ta nói với nàng, “ Khóe miệng Gia Mậu ngậm nụ cười dịu dàng, giọng nói êm ái tột cùng: “Lâm đại tiểu thư hỏi ta tại sao thích nàng mà không thích nàng ta, ta nói cho nàng ta biết, đó là bởi vì lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng thì đã thích nàng, hơn nữa giống như đã thích cả đời vậy.”

“Gia Mậu...” Tương Nghi nghe lời này, hơi sợ hãi, sao Gia Mậu có thể nói như vậy? Kiếp trước chỉ có hai người bọn họ biết cũng chưa từng nói ra khỏi miệng, sao hắn lại nói lời này với Lâm Mậu Dung chứ?

“Nàng yên tâm, ta chỉ nói là giống như thích cả đời.” Gia Mậu vươn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt bên khóe mắt Tương Nghi: “Chúng ta cả đời này, nhất định sẽ chung một chỗ, sẽ không lại chia cách.”

“Nhưng, Gia Mậu, ta muốn nói cho chàng biết, chàng phải xử lý tốt tất cả quan hệ, ta không nghĩ bởi vì chuyện của chúng ta khiến cho chàng thành đứa con bất hiếu của gia tộc.” Tương Nghi nhớ lại Hoàng hậu nương nương trong cung, trong lòng vẫn còn do dự, nàng không xác định kiếp này vị Dung hoàng hậu kia có thể ban hôn cho Gia Mậu không. Mặc dù nói giờ bà đã là hoàng hậu, không cần dựa vào quan hệ thông gia của Gia Mậu đi lôi kéo người, nhưng không chừng ngày nào đó đầu bà nóng lên, ban hôn cho Gia Mậu, vậy Gia Mậu có thể phản đối hay sao?

Dung gia Giang Lăng chính là tân quý, đang muốn cậy thế Hoàng hậu nương nương, quả quyết không sẽ vì nàng, một nữ tử hành thương nho nhỏ mà đối nghịch Hoàng hậu nương nương. Cho dù Gia Mậu kháng chỉ vì nàng, cố ý muốn kết hôn với nàng, nhưng sau này địa vị của nàng ở Dung gia sẽ là thế nào? Bà nội của Gia Mậu, mẹ của hắn, những người này, thậm chí là thân thích Dung gia, cũng sẽ oán hận nàng, cảm thấy là nàng bị phá huỷ tiền đồ Gia Mậu?

Nàng kiếp này, đã sớm không phải Lạc Tương Nghi kiếp trước, mình kiếp trước, không có bất kỳ việc gì có thể làm, chỉ có thể dựa vào nam nhân mới có thể sống, cho nên nàng sẽ ở trong nhà suy nghĩ lung tung, căn bản không có biện pháp bộc lộ nỗi buồn sau phần tình ý kia, chỉ biết muốn hắn, nhớ tới hắn, có cơ hội thì muốn đến gần hắn, lệ thuộc vào hắn.

Nhưng Lạc Tương Nghi hôm nay, sớm đã không phải cô gái ngây ngô ngày xưa, nàng có việc làm ăn của mình, nàng có một vùng thế giới của mình, dù rời khỏi ai, nàng cũng có thể sống thật khỏe mạnh. Về phần phần tình cảm kia —— có những tình cảm là có thể chôn giấu ở đáy lòng, theo năm tháng trôi qua, hoặc là thành bệnh, hoặc là từ từ biến mất.

Nàng và Gia Mậu, không phải đã chôn giấu phần cảm tình này ở đáy lòng chín năm rồi sao? Cuộc sống này cũng không phải là tiến tới? Trà Trang Thúy Diệp và vườn trà Thúy Diệp có chuyện phải làm, cho dù nàng thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Gia Mậu dịu dàng đưa tình, nhưng cũng sẽ bởi vì chuyện bất ngờ xảy ra mà áp chế luồng nhớ nhung này xuống.

“Tương Nghi.” Gia Mậu hơi chột dạ, nghĩ tới lần này lúc trở về Giang Lăng Dung lão phu nhân đã nói, bài nhiều lần nói mình không hiếu thuận, vừa vặn rơi vào câu chuyện của Tương Nghi.

“Gia Mậu, ta chỉ nguyện chàng sống cho thật tốt, không cần vì ta mà tranh chấp với cha mẹ, ông bà chàng.” Ánh mắt Tương Nghi trong suốt như nước, nói hết sức chân thành: “Ta chỉ cần biết chàng trải qua bình yên, thì trong lòng rất vui vẻ. Chúng ta cùng sống trong kinh thành, cùng nhìn một mảnh trời, cùng cảm nhận một luồng gió, trong lòng nhớ mong nhau, chẳng lẽ còn chưa đủ? Cần gì phải vì ta mà lưng đeo tiếng xấu?”

“Không, Tương Nghi, không, nàng không thể trốn tránh như vậy. Ta đã nói với nàng...” Trong lòng Gia Mậu phát hoảng, hắn tìm kiếm thăm dò lâu như vậy, chính là muốn tìm được Tương Nghi, đi ở bên người nàng, đền bù tiếc nuối kiếp trước, nhưng vì sao Tương Nghi nói những lời như vậy?

“Ta đã nói với nàng, nếu Hoàng hậu nương nương cố ý ban hôn, ta đây sẽ rời tộc, ta không họ Dung, ta không còn là Dung Gia Mậu, bọn họ thích dùng ai giả mạo ta thì dùng người đó, ngược lại ta sẽ không bị bọn họ quản thúc!” Chuyện này hắn đã suy nghĩ rất lâu, nghĩ tới nghĩ lui, muốn thoát khỏi cái mũ hiếu đạo này, phương pháp duy nhất là buông tha cái họ này, họ Dung không có quan hệ gì, có làm thế tử Trường Ninh Hầu hay không thì thế nào? Chỉ cần có thể cùng đi bên cạnh nàng, mình đã hài lòng.

“Gia Mậu, chàng không thể làm như vậy!” Tương Nghi kinh hô lên, Gia Mậu ra Tộc, và nàng ra Tộc, hoàn toàn là hai loại hậu quả bất đồng, sao Gia Mậu lại tùy tiện qua loa như vậy?

“Vì sao không thể? Tương Nghi, vì nàng, cái gì ta cũng bằng lòng làm!” Gia Mậu mở to mắt nhìn Tương Nghi, thấy sắc mặt nàng kiều diễm, trong mắt yêu kiều có ánh sáng, cũng không nhịn được nữa, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng.

Hương vị ngọt ngào không nói ra được lẩn quẩn trên đầu lưỡi của hắn, từ từ theo đầu lưỡi đi xuống, dần dần thấm vào ngũ tạng lục phủ của hắn, cảm giác đã từng quen thuộc, mùi vị đã từng này, lại xuất hiện, trong lòng Gia Mậu vui mừng như điên, ôm lấy Tương Nghi, tựa như kia gió nhẹ phất qua nhụy hoa, chọc cho nàng hơi hơi thở gấp.

“Gia Mậu...” Tương Nghi mới giùng giằng hàm hàm hồ hồ kêu tên của hắn, nhưng lại bị Gia Mậu chận lại, không nói được nữa, nàng vốn vẫn còn hơi kháng cự, phần khát vọng ở đáy lòng kia, khiến nàng không tự chủ được bắt đầu run rẩy, giống như một con thuyền nhỏ, không ngừng lắc lư trong sóng gió kinh hoàng.

Như cánh buồm màu trắng kéo quá chặt chẽ, trái tim đầy đặn phồng lên, tay nàng bấu vào Gia Mậu thật chặt, tùy hắn mang theo nàng đi qua sóng lớn sôi trào mãnh liệt, đạt đến tình cảnh vui vẻ tốt đẹp kia.

“Tương Nghi, nha, Tương Nghi...” Gia Mậu thở dài một cái, đầu dán chặt bên tóc mai nàng, ôm nàng vào trong ngực thật chặt, tựa như muốn vò nát nàng: “Ta biết, lòng nàng có ta.”

Gió núi thổi đi qua, thổi rơi mồ hôi trên mặt hai người, Tương Nghi nhắm mắt lại, cảm thụ thân cận như cuồng phong bạo vũ vừa rồi, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.

Sao nàng có thể quên Gia Mậu, sao có thể không quan tâm hắn? Hắn là người kiếp trước kiếp này nàng quyến luyến thật sâu. Tương Nghi vòng lấy hông của Gia Mậu, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim của hắn, cảm giác lười biếng từ từ dâng lên khắp người, để cho nàng không muốn đi một bước nào nữa.

“Cô nương, cô nương!” giọng của Liên Kiều vang lên, tựa như truyền tới từ chỗ rất xa, hư vô mờ mịt, chợt cao chợt thấp, Tương Nghi vội vàng đưa tay lau tóc một cái, đáp một tiếng: “Liên Kiều, ta ở chỗ này đây.”

“Cô nương, nhanh ăn cơm, ngài trở lại a!” Liên Kiều ở phía xa nói một tiếng: “Có nhìn thấy Dung Đại thiếu gia không? Kêu hắn cùng trở lại.”

Gia Mậu sảng khoái trả lời một câu: “Ta đang nói chuyện với Cô Nương nhà ngươi ở bên này đây.”

Tương Nghi hận hận nhìn Gia Mậu, bước nhanh đi về, Gia Mậu hì hì cười một tiếng, đuổi sát theo nàng.