Tháng chín gió thu dần dần lạnh, lá cây trong vườn nhẹ nhàng bay múa, cảnh tượng một mảnh xào xạc, hoa quế đầu cành rơi xuống lấm tấm điểm trên y phục, trong mùi thơm mang theo nhiều chút khí tức biệt ly.

"Tương Nghi, ngày mai ta phải lên đường về Giang Lăng rồi." Đôi mắt Gia Mậu thẳng tắp nhìn Tương Nghi, quả thực không nỡ rời khỏi đi, gặp nàng ở kinh thành đã hơn nửa năm, sớm thành thói quen nàng cách mình không xa, ở tại cùng một trang viên, buổi tối cùng nhìn thấy một mảnh bóng đêm, nhưng trong nháy mắt ly biệt đã đến trước mắt, thật là khó bỏ khó chia.

Lâm Mậu Dung đứng bên cạnh không hiểu ý trong lời nói của Gia Mậu: "Dung Đại thiếu gia, ngươi phải về Giang Lăng? Là có chuyện gì? Chẳng lẽ Hoàng thượng biếm ngươi rồi hả?"

Dung Đại thiếu gia là tân khoa Trạng nguyên, treo chức trong hai phủ, tiền đồ không thể đoán trước, Dung gia đang lúc được thế, sao chớp mắt đã bị cách chức về Giang Lăng rồi.

lúc này Gia Mậu mới chú ý tới nữ tử đứng bên người Tương Nghi hóa ra là Lâm Mậu Dung, khẽ gật đầu với nàng: "Lâm đại tiểu thư, ta phải cùng người tuyên chỉ về Giang Lăng tuyên đọc chỉ ý Thánh thượng."

"Ồ nha, như vậy tốt lắm." Một tay Lâm Mậu Dung che ngực, ánh mắt lưu luyến nhìn Gia Mậu, hắn càng ngày càng tuấn tú, so với lúc nàng vừa tới kinh thành thấy thì hắn đã anh tuấn hơn nhiều. Thân thể phảng phất cao không ít, tuấn mi tinh mục*, lúc ánh mắt nhìn qua bên này, tim nàng sẽ đập nhanh một hồi lâu, cơ hồ không thể tự điều chỉnh.

*long mi thanh tú, mắt như sao sáng

Có Lâm Mậu Dung ở bên cạnh dùng ánh mắt như thế nhìn mình, Gia Mậu chỉ cảm thấy toàn thân không tự nhiện, hắn cười với Tương Nghi: "Ta đi nói chuyện này với bà ngoại trước."

Tương Nghi gật đầu một cái: "Ngươi đi đi."

"Ai, có một hai tháng không thể gặp Dung đại thiếu gia." Lâm Mậu Dung nhìn bóng lưng Gia Mậu, nói không tị hiềm chút nào.

Tương Nghi không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, Lâm Mậu Dung nói vậy làm trong lòng nàng hơi ê ẩm —— mặc dù Gia Mậu cũng không biểu thị phân nửa ý tứ thích Lâm Mậu Dung, nhưng nàng vẫn thấy ghen tuông.

Chẳng lẽ đây chính là ràng buộc đây chính là thích? Lòng Tương Nghi âm thầm than thở, nhìn Lâm Mậu Dung bên người, quả thực không nghĩ ra nên nói gì để cho nàng bỏ đi ý nghĩ kia. Chuyện giữa Gia Mậu và nàng, bây giờ còn chìm trong bóng tối, người khác chưa biết, mình dùng thân phận gì mà nói với Lâm Mậu Dung?

Huống chi, chuyện này chẳng lẽ không nên là Gia Mậu nói rõ ràng với nàng? Tương Nghi sửa sang lại y phục, nâng chân đi về phía trước, hoa quế lưa thưa đầy đất triển khai cánh hoa dưới bàn chân nàng, cho dù rơi xuống từ đầu cành, vẫn thơm tho như cũ.

"Cô nương." Chạng vạng, Liên Kiều vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào: "Vừa nãy Ca Lạp Nhĩ đến tìm ta."

"Ca Lạp Nhĩ tìm ngươi, thì ngươi đi ra gặp hắn, cần gì phải nói với ta?" Tương Nghi ngồi cạnh bàn, lòng không yên, giấy vẽ bày ra trên bàn có một cành hoa quế vươn ra ngoài, một màu đen, bên trên dùng mực nhạt móc ra từng cụm lá cây, còn chưa vẽ đóa hoa.

Hoàng Nương Tử thở dài một cái, lấy bút trong tay Tương Nghi ra: "Tương Nghi, con đi ra ngoài đi, giờ tâm con không tĩnh, không có cách nào vẽ ra hoa quế này đâu."

Tương Nghi nhìn Hoàng Nương Tử một cái, đứng dậy: "Dứt lời, Ca Lạp Nhĩ tìm ngươi, kết quả là vì chuyện gì? Chẳng lẽ vì chuyện trà sữa kia?"

Liên Kiều lắc đầu một cái, kéo Tương Nghi ra bên ngoài, đến trên hành lang, lúc này mới nhét một tờ giấy vào trong bàn tay nàng: "Ca Lạp Nhĩ bảo ta chuyển giao cho cô nương."

Lúc nói chuyện, thần sắc lạnh nhạt, tựa hồ không có một phần ý tứ gì khác.

Tương Nghi mở tờ giấy ra, trên đó là bút tích của Gia Mậu: Tối nay giờ Tuất một khắc, gặp ở đình giữa hồ.

Nàng chợt vò tờ giấy thành một đoàn, nhìn Liên Kiều: "Ngươi có xem qua tờ giấy này không?"

Liên Kiều lắc đầu một cái: "Ca Lạp Nhĩ để cho ta đưa cô nương, sao ta có thể nhìn lén?"

Tương Nghi nhìn Liên Kiều thật sâu, mặt hiện lên ra nụ cười: "Liên Kiều, đây mới thật sự là tín nhiệm." Nàng dừng một chút, thấp giọng nói: "Ngươi hãy yên tâm, Ca Lạp Nhĩ là giúp người truyền tin cho ta."

Liên Kiều hé miệng cười một tiếng: "Cô nương, ngài cũng quá coi thường ta."

Sương chiều màu tím nhạt trầm trầm, bao phủ vườn Dương gia trong một mảnh mê ly, đứng ở ven hồ nhìn hành lang thật dài uốn lượn, giống như một con rồng vậy. Chỗ giữa hồ có một cái đình, ở trong hoàng hôn mê ly, nhìn nó có chút mông lung mơ hồ, phảng phất là đình đài ảo ảnh, chỉ có thể xa xa nhìn, đi tới gần bên, sẽ không thấy tăm hơi.

Liên Kiều phụng bồi Tương Nghi bước lên hành lang, đi tới trước đình giữa hồ, nàng đứng vững thân thể, đẩy ra một cánh cửa khắc sổ hoa, đưa đầu ra nhìn chung quanh, thấy trên song phản chiếu một chút xíu ánh sao, phảng phất ngân hà rơi xuống nhân gian, lập lòe bên trong tựa như bảo thạch lóe sáng. 

"Cô nương, ta sẽ đưa đến chỗ này, tin tưởng Dung Đại thiếu gia sẽ không vui khi nhìn thấy ta." Liên Kiều khoát tay một cái với Tương Nghi: "Ta ở đây canh chừng cho cô nương."

Chân Tương Nghi đạp lên nấc thang của đình giữa hồ, trái tim nhảy phốc phốc, nàng biết Gia Mậu ở trong đó, nhưng giờ chân của nàng như nhũn ra, tựa như không thể đứng vững, vịn cột đỏ thắm, nàng hít một hơi thật sâu, lúc này mới giữ vững tâm thần, cất bước vào đình giữa hồ.

"Tương Nghi." Gia Mậu tiến lên đón đến, đầy mắt kinh hỉ: "Cuối cùng nàng cũng đi ra, ta ở chỗ này chờ nàng rất lâu."

"Ngươi không phải viết giờ Tuất mmột khắc? Ta đến đúng giờ." Tương Nghi cười một tiếng với Gia Mậu: " Ý trong lời của ngươi, đại khái là oán trách ta đến trễ."

"Ta nào dám oán trách nàng?" Trên mặt của Gia Mậu có thần sắc bất đắc dĩ: "Tương Nghi, sao nàng lại luôn là nhìn lầm một mảnh tâm của ta? Ta chờ nàng, dù là bao lâu ta cũng cam tâm tình nguyện, đừng nói là một trận như vậy, cho dù là một năm, thậm chí là cả đời, ta cũng bằng lòng."

"Gia Mậu." Tim Tương Nghi trầm một cái lời, Gia Mậu nói quả thực rất có lực cám dỗ, một năm, cả đời, nói ra dễ dàng, nhưng chân chính làm lại rất khó, ai có thể vì người khác chờ cả đời? Kiếp trước, Gia Mậu cũng không chờ nàng —— mặc dù bọn họ không nói rõ chờ đợi lẫn nhau, nhưng nàng tin tưởng hắn biết trái tim mình.

"Tương Nghi, bởi vì ta từng phạm lỗi, ta mới phát hiện mình mềm yếu thế nào, ý chí không kiên định ra sao." Gia Mậu thành khẩn nhìn nàng, trong lời nói có sám hối sâu đậm: "Lúc mất đi ta như tới địa ngục, ta mờ mịt thất thần, dù làm cái gì cũng không thấy hứng thú, sinh hoạt hoàn toàn là một mảnh mê mang. Ta biết ta không có tư cách cầu xin nàng tha thứ, nhưng ta hy vọng nàng có thể cho ta cơ hội đền bù, ta sẽ không buông tha, vì ở cùng với nàng, kiếp này ta sẽ liều lĩnh."

Tương Nghi chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, nàng chán nản ngồi bên cửa sổ, trợn mắt nhìn Gia Mậu —— hắn đây là đang thừa nhận với mình, hắn là người trùng sinh? Tay nàng nắm chặt ghế ngồi, trong lòng khó chịu, cổ họng tựa như có một cây đuốc đang cháy, vừa khô vừa nóng: "Ngươi đang nói gì? Gia Mậu, lời của ngươi nói ta nghe không hiểu."

"Tương Nghi, nàng đừng trốn tránh nữa." Gia Mậu đi nhanh đến trước mặt nàng, cầm lấy tay nàng, ánh mắt sáng quắc: "Nàng biết, nhất định nàng biết ta nói gì."

Một tay Tương Nghi đỡ trán, trong long có ngàn vạn suy nghĩ, quả thực không biết nên nói thế nào, ánh mắt nhìn bàn đá, bên trên bày một mâm trái cây, trên đó có một chuỗi nho màu tím đen, một trái dưa hoàng kim, còn có một chuỗi sơn trà, bên cạnh mâm để hai ly rượu, lưu ly thúy sắc lóe ánh sáng nhàn nhạt.

Phảng phất tất cả đều trở về, trí nhớ của kiếp trước như thủy triều dâng lên trong lòng.

Trung thu năm ấy, nàng kéo Gia Mậu không chịu buông tay, nhất định bắt hắn theo nàng qua trung thu, nàng dọn lên dưa, trái cây và ly rượu, nhưng lại không giữ được Gia Mậu, tiệc đêm trung thu Dung gia, hắn không thể không đi, bên chủ viện có ông bà, có cha mẹ đang chờ hắn.

Gia Mậu xin lỗi uống một ly rượu hoa quế, vươn tay ôm lấy nàng, miệng hôn gương mặt của nàng một cái, cuối cùng vẫn buông tay.

Cảm giác hơi hơi ướt át như còn dừng trên gương mặt, mũi như còn có thể ngửi thấy mùi rượu, nhưng người đã không có ở đây, nhìn cả viện lạnh tanh, nàng rơi lệ, khóc hết sức đau đớn. Nàng không đúng, không nên lại tới nhúng tay vào cuộc sống của Gia Mậu, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng, cuộc sống sẽ đau khổ như vậy, hoàn toàn không phải nàng mong muốn.

Có lẽ Gia Mậu không phải là một người chồng tốt người tình tốt, nhưng hắn vẫn là một con trai hiếu thuận cháu trai ngoan như cũ, trưởng công tử Trường Ninh Hầu phủ, tự nhiên hắn biết nên làm cái gì, chọn lựa thế nào.

Nhìn ly rượu sâu kín kia, Tương Nghi lắc đầu một cái: "Gia Mậu, ta không phải là không hiểu lời của ngươi, nhưng ta không hiểu ngươi. Ngươi nghĩ chu đáo chu toàn, nhưng ngươi lại cũng không làm gì. Cam kết không phải trống không ưng thuận, là phải có chuyện thật dựa vào, chúng ta sống gian khổ, thế gian này lại quá nhiều bất đắc dĩ, vì sao ngươi phải vô ích cam kết như vậy?"

"Tương Nghi, nàng nghĩ rằng ta chỉ cam kết vô ích?" Gia Mậu ngồi xổm xuống, một tay nắm tay Tương Nghi đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay của nàng: "Tại sao nàng không chịu tin tưởng ta? Ta đã sớm không phải Dung Gia Mậu trước kia, ta phải bảo vệ người ta yêu, phải liều lĩnh, phải cho nàng cảm nhận phần tốt đẹp ý hợp tâm đầu kia."

"Gia Mậu, ta rất cảm kích ngươi cố chấp như thế, nhưng..." Một trận tê dại truyền tới từ đầu ngón tay, Tương Nghi chỉ cảm thấy toàn thân cũng sắp xụi lơ, cơ hồ sắp nói không ra lời, khí tức Gia Mậu dịu dàng như vậy mãnh liệt như vậy, dường như muốn bao phủ nàng, nàng sắp đắm chìm trong đợt sóng dịu dàng này, lại giãy giụa cũng không ra.

"Không có không thể." Bỗng nhiên Gia Mậu cứng rắn, hắn nắm chặt tay Tương Nghi, hai mắt nhìn thẳng: "Tương Nghi, nàng nói cho ta biết, nàng có yêu thích ta không? Nếu nàng nói không ra miệng, chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu."

"Ta..." Nước mắt vòng vo trong đôi mắt của Tương Nghi, nàng nhìn Gia Mậu, thần sắc cố chấp kia khiến nàng rung động từng trận làm, cuối cùng nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái.