Edit: rinnina

Ánh trăng màu bạc chiếu lên bóng dáng kia, càng đi càng xa, nhẹ nhàng tiếng bước chân tựa như một chút cũng không vang.

Gia Mậu đứng đó ngơ ngác nhìn bóng lưng Tương Nghi, trên mặt dâng thần sắc kính nể. Cho tới bây giờ hăn chưa từng nghĩ rằng Tương Nghi sẽ có quyết tâm kiên cường như vậy, ở trong lòng hắn, Tương Nghi vẫn là cô gái yếu đuối điềm đạm đáng yêu cần người bảo vệ đó. Dù năm năm không gặp, nàng đã biến thành một người khác, nàng giống như cây bông gạo thật cao kia, cao ngạo đứng đó, khắp người là đóa hoa tươi đẹp, lan tỏa mùi hương thơm tho.

Nàng lớn lên, thành một Tương Nghi mà hắn không nhận biết, nhưng hắn vẫn thích nàng như cũ.

Dù nàng biến thành thế nào, trái tim hắn vẫn không thể át chế bị nàng hấp dẫn như cũ, nhớ nhung kia tựa như dây leo tùy ý mọc lên, từ từ vây hắn lại, chỉ một luồng tương tư, thế nhưng làm cách nào cũng không thể tránh thoát. 

"Tương Nghi, nàng chờ, ta sẽ để cho nàng thấy một ta hoàn toàn mới." Gia Mậu tự lẩm bẩm, siết chặt quả đấm, ở trước mặt Tương Nghi như vậy, hắn thấy tự ti mặc cảm —— hắn có cái gì? Hắn chỉ ỷ vào danh tiếng Dung gia Giang Lăng thôi, hắn chẳng qua chỉ là đầu cơ trục lợi, ỷ vào sống lại, đọc nhiều hơn mười năm sách, biết những đề thi kia, lừa hết mọi người. Giờ hắn còn cách Tương Nghi rất xa, hắn phải phấn chấn, hắn phải làm chuyện chân chính đáng khen, phải làm cho mình trở thành một nam tử hán xứng đôi nàng.

Gia Mậu bước nhanh về viện của mình, bước chân nhẹ nhàng, thiếu niên mặc áo trắng đã nghĩ thông suốt chuyện hắn không nghĩ thông hồi lâu, lúc này chính là thời điểm hết sức phấn khởi.

Hoa quỳnh trắng tinh thơm tho, bên kia tường viện cành lá cây Đại Thụ không ngừng chập chờn theo gió, bóng đen rơi trên mặt đất, thấm thoát hiện ra thân hình một người. Nếu ngẩng đầu, thì có thể thấy trên thân cây kia có một bóng người cường tráng, mặc xiêm y màu xanh lam sẫm, dán vào trên thân cây không nhúc nhích.

Đó là Ca Lạp Nhĩ.

Mấy ngày gần đây, hắn đã thói quen vớ việci ban đêm bước từ từ trong vườn, chỉ vì trong lòng của hắn lo âu, đến buổi tối cũng không thể bình tĩnh.

Từ khi Dương lão thái gia đã nói với hắn chuyện trở về Bắc Địch này, Ca Lạp Nhĩ lâm vào trong thống khổ sâu đậm.

Hắn có lúc nào không muốn trở về Bắc Địch, thay mẹ báo thù, đoạt lại đồ thuộc về hắn? Nhưng hắn có chút không bỏ đi được Đại Chu. Ở nơi xứ lạ này sắp sáu năm rồi, hắn đối với mảnh đất này đã có cảm tình, nói chính xác, là hắn thích người bên này.

Nếu hắn trở về Bắc Địch, chắc chắn không thể gặp lại người quen, cũng không thể gặp lại người hắn yêu thích từ trong tâm khảm. Hắn dường nào hy vọng Dương lão thái gia chưa từng nói lời kia với hắn, như vậy hắn có thể an an tâm tâm ở tại bên cạnh nàng, nhưng chuyện quan trọng như vậy làm sao có thể coi là chưa từng xảy ra? Ca Lạp Nhĩ sờ ánh mắt một cái, nhảy từ trên cây xuống.

Tối nay hắn vốn tản bộ trong rừng cây này, thấy Gia Mậu kia xiêm y màu trắng, vội vàng bay người lên cây —— hắn không muốn trao đổi nhiều với Gia Mậu, mỗi lần thấy Gia Mậu, trong lòng hắn chút tức giận khó dằn.

Người Tương Nghi thích là Gia Mậu, Ca Lạp Nhĩ trải qua qua một đoạn thời gian quan sát, cuối cùng nhận ra sự thật này.

Trong lòng có cảm giác chua chát khó chịu, nhưng hắn lại không thể không nhìn thẳng vào mọi chuyện. Chỉ có lúc thấy Gia Mậu, Tương Nghi mới có thần sắc như vậy —— mặc dù nàng cố gắng giả ra bình tĩnh biểu tình, nhưng Ca Lạp Nhĩ lại biết rất rõ, đó không phải nàng thật lòng lộ ra, nàng đã mang tấm lòng ấy, chôn giấu sâu bên trong đáy lòng, chỉ có tình cờ chớp mắt, mới có một luồng tựa như mùi hương thơm ngát gió mát bay từ đáy lòng ra.

Hắn ghen tị Gia Mậu, mỗi lần thấy Gia Mậu, đều có cảm giác hận không thể nhảy ra đánh nhau một trận với Gia Mậu. Chẳng qua là hắn không thể làm như vậy, cảm tình là chuyện hai bên tình nguyện, làm sao hắn có thể cưỡng cầu?

Tối nay nghe Gia Mậu và Tương Nghi đối thoại, đột nhiên hắn cảm thấy tựa hồ biết không ít thứ, trong lòng dần dần hiểu rõ.

Cảm tình là một chuyện, sống thật tốt thế nào lại là một chuyện.

Tương Nghi thích Gia Mậu, nhưng nàng càng hướng tới cuộc sống tự lập tự cường, không có suy nghĩ dựa vào người yêu, toàn bộ dựa vào bản thân, cũng phải sống được thật tốt, trải ra một mảnh đường rộng rải dưới chân.

Ca Lạp Nhĩ nặng nề đập Đại Thụ bên người một cái, nhìn vầng minh nguyệt giữa không trung, âm thầm thề, mình nhất định phải trở về cố hương, đuổi huynh trưởng độc ác ra khỏi Bắc Địch, là trả thù rửa hận cho mẫu thân, đoạt lại tất cả những thứ vốn nên thuộc về mình! Dù thế nào, mình phải làm một trang nam nhi đỉnh thiên lập địa, phải đi khai sáng một phần trời đất của mình.

Nguyệt Hoa như nước dựa theo vườn hoa Dương phủ, côn trùng nói thì thầm lặng lẽ, trong vườn ngoại trừ gió nhẹ lắc lá cây vang xào xạt, lại cũng không còn nào khác. Yên tĩnh như vậy, trăng sáng chiếu vào hoa quỳnh trắng tinh, phảng phất hết thảy chưa từng xảy ra, nhưng hoa hoa cỏ cỏ ven đường, có thể nói rõ, nơi này đã từng có người đến người đi.

Còn nữa, có một đoạn cảm tình triền miên bày tỏ trong bóng đêm như vậy.

Sáng sớm ngày thứ hai Gia Mậu ra cửa, ra ngoài trước giờ Mẹo, Dương lão phu nhân chỉ cảm thấy kỳ lạ: "Sao hôm nay Gia Mậu đi sớm như vậy, mới một khắc giờ Mẹo đã dùng đồ ăn sáng ra cửa?"

Dương Nhị Phu nhân ở một bên xuy xuy đích cười: "Chắc là vội vàng đi điểm danh đây."

Dương lão phu nhân lắc đầu một cái, luôn miệng nói: "Gia Mậu mới mười lăm tuổi thôi, là tuổi trưởng thành thân thể, hẳn là nghỉ ngơi một trận, sao có thể đi sớm như vậy?"

Dương tam phu nhân và Dương Nhị Phu nhân nhìn nhau một cái, khóe miệng hai người cũng nổi lên nụ cười, mẹ chồng càng tuổi lớn thì càng thương yêu con cháu, Gia Mậu mười lăm rồi, cũng không phải đứa trẻ, sang năm mười sáu cũng nên bắt đầu chú ý nghị hôn nữa, nhưng mẹ chồng vẫn xem hắn là con nít, để cho hắn ngủ nhiều một lúc —— mấy tháng trước Gia Mậu chỉ sợ là ít điểm danh trong Hàn Lâm viện, nhưng hắn là tân khoa Trạng nguyên Hoàng thượng bổ nhiệm, cháu trai Dung phi nương nương, tuổi lại còn nhỏ, người trong Hàn Lâm viện cũng không dám nói nói nhiều, đến chậm chút giờ thì đến chậm, không ai so đo.

Hàn lâm viện là một chỗ thanh nhàn, chuyện chính của hàn lâm biên tu* phần lớn là ngồi xuống thảo luận đủ loại điển tịch, sửa văn viết thư, Gia Mậu ở đó là vãn bối, chỉ có nghe những lão giả kia nói chuyện. Hắn còn treo một chức ngồi chơi xơi nước ở bình chương chính sự Phủ, Hứa Triệu Ninh chẳng qua là giúp hắn sắp xếp một cái thang tiến thân, cũng không hy vọng hắn có thể  làm bao nhiêu chuyện trong đó. Gia Mậu thiếu niên đắc chí, thấy Hoàng thượng ân sủng như vậy, được thời đắc ý, làm việc không khỏi có chút không ổn định, chỉ muốn trở về phủ nhiều để bồi Tương Nghi, thường thường kiếm cớ chạy ra ngoài, có lúc một ngày chỉ ngây ngô hai giờ trong hàn lâm viện, rất thoải mái.

*sử quan thời xưa

Tối hôm qua nói chuyện với Tương Nghi một phen, bỗng nhiên Gia Mậu phát hiện mình sai hoàn toàn, thi đậu Trạng nguyên thì tính là gì? Còn không có mạnh mẽ đến độ có thể bảo vệ Tương Nghi, mình nên thanh tĩnh lại, đắc chí hay lắm sao? Sau khi Gia Mậu trở về kiểm điểm hơn nửa đêm, quyết tâm từ hôm nay trỡ đi, bắt đầu chân chính làm ra một phen thành tựu.

Dĩ nhiên Dương Nhị Phu nhân và Dương tam phu nhân không biết suy nghĩ của Gia Mậu, hai người khuyên Dương lão phu nhân: "Nếu tự Gia Mậu có thể thức dậy, vậy thì không có việc gì, mắt thấy hắn sắp tròn mười sáu, có mấy phủ nghị hôn sớm, thiếu gia mười sáu tuổi đã làm cha rồi."

Dương lão phu nhân cười ha ha, nâng ly trà lên uống một hớp: "Những người đó đều là không có kiến thức, mười sáu tuổi làm cha quả thực quá sớm, dù thế nào cũng nên chậm lại, bản thân vẫn còn là con nít, làm thế nào nuôi dưỡng hài tử?"

Dương Nhị Phu nhân chỉ là than thở, cầm khăn nhào nặn tới nhào nặn đi: "Mẹ, mười sáu tuổi cũng không tính là muộn kia, Bảo Trụ năm nay đã mười sáu rồi, nhưng chuyện hôn sự còn chưa phẩy một cái nữa."

"Gấp cái gì chứ." Dương lão phu nhân liếc mắt nhìn Dương Nhị Phu nhân: "Mới 16 tuổi, không gấp, chúng ta từ từ xem xét trước đi, đến mười bảy tuổi lại nói chuyện này."

Bảo Trụ mười bốn tuổi đã bị Dương lão thái gia đuổi đi Ngọc Tuyền Quan tây bắc, bây giờ đã ngây người hai năm ở tây bắc, trong lòng Dương Nhị Phu nhân nhớ con trai, luôn nghĩ Bảo Trụ nên mau mau trở lại kinh thành mới phải. Hết lần này tới lần khác Bảo Trụ lại thích biên quan, mỗi lần viết thư về đều là hết sức phấn khởi nói chuyện trong quân doanh.

Đến Ngọc Tuyền Quan mới một năm, Bảo Trụ đã thành phó tướng, mặc dù là trấn tây Đại tướng quân nhìn mặt mũi của Dương lão thái gia cùng Dương lão phu nhân, nhưng dù sao cũng là Bảo Trụ mình làm xuất sắc mới được đề bạt này, đặt ở Ngọc Tuyền Quan lăn lộn công trận, đệ tử Kinh trong chỉ có hơn mười người, Bảo Trụ nhỏ tuổi nhất, nhưng lại được cất nhắc sớm nhất, việc này làm cho Bảo Trụ hết sức hưng phấn, càng ngày càng thích ở lại tây bắc rồi, chỉ cảm thấy trở lại kinh thành quả thực nhàm chán, mỗi ngày ở trong phủ không biết làm gì.

Năm thứ hai, Bảo Trụ mang theo một đội người đánh lui người Bắc Địch tới nhiễu dân, trấn tây Đại tướng quân đặc biệt viết một tấu chương trình báo chuyện này lên Hoàng thượng, bút lớn của Hoàng thượng vung lên một cái, cho Bảo Trụ một chức Đô úy, chính tứ phẩm, thêm phong hiệu Minh Uy tướng quân, tin tức truyền về kinh thành, mặt mày Dương lão thái gia hớn hở, vỗ tay khen: "Bảo Trụ có phong thái của ta năm đó!"

Dương lão phu nhân thấy Bảo Trụ ở tây bắc sống tốt quá, khuyên Dương Nhị Phu nhân đừng cứ mãi nghĩ nhi tử: "Bảo Trụ ở biên quan rất tốt, chính hắn cũng nguyện ý ngây ngốc ở tây bắc, ngươi cần gì nhất định muốn hắn trở lại? Nếu ngươi nhớ con trai, ta để cho quản sự dọn dẹp một chút, ngươi mang nha hoàn bà tử đi Ngọc Tuyền Quan thăm Bảo Trụ, hoặc là dứt khoát mua nhà ở Ngọc Tuyền Quan, đến nơi đó ở một năm rưỡi cũng được."

Dương Nhị Phu nhân nghe Dương lão phu nhân nói đến đây, rất sợ là mẹ chồng chê mình không muốn xử lý nội vụ trong phủ, vội vàng lắc đầu: "Trong phủ nhiều chuyện như vậy, con dâu làm sao có thể vứt bỏ? Hay là chờ Bảo Trụ trở về phủ thăm người thân đi."

Trong miệng nói thật nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thì nhớ mong, viết thơ cho Bảo Trụ, thúc giục năm nay hết năm nhất định phải xin nghỉ về thăm người thân, dù sao cũng phải cho mình nhìn một chút, xem kết quả một chút là mập hay là gầy. Dương Nhị Phu nhân ngoại trừ nghĩ thân thể Bảo Trụ, càng là nghĩ chuyện chung thân của hắn, năm nay Bảo Trụ mười sáu, sang năm coi như mười bảy rồi, chưa nghị hôn, đến trên mười * tuổi, cô nương tốt đều sẽ cảm thấy tuổi tác hơi lớn chút, không xứng đôi.

"Vợ Lão Nhị, con cứ yên tâm, ta tự nhiên sẽ để ý cho Bảo Trụ." Dương lão phu nhân thấy mặt mày Dương Nhị Phu nhân ủ dột, cười an ủi nàng: "Ngươi nhìn em con trai khuê nữ nhà lão đại, hôn sự ai không hợp ý? Ta còn sẽ loạn điểm uyên ương phổ hay sao?"

Dương Nhị Phu nhân bộ dạng phục tùng đáp một tiếng: "Xin nhờ mẹ phí tâm."