Edit: rinnina

Một tiểu Nội thị mặc thường phục màu xanh đen đứng ở cửa Trầm Hương cung, dùng cái sào nhỏ lấy đèn lồng đang treo xuống, cung nữ bên cạnh cầm hộp quẹt đốt sáng tim đèn trong lồng lên, rất nhanh, trong chiếc đèn lồng đó có ấm áp một chùm ánh sang màu vàng xuyên qua giấy da dê màu đỏ nhạt, chiếu phong lan thủy mặc vẽ trên đèn lồng xuống mặt đất, một lùm đen thui.

"Chúng ta nương nương hình như không vui lắm." Tiểu Nội thị treo đèn lồng lại chỗ cũ, trong nháy mắt cửa có ánh sáng nhàn nhạt, xa xa nhìn, như hòa vào sương chiều màu tím nhạt dặm, giống như bóng nắng chiều mong manh.

Tiểu cung nữ kia thò đầu nhìn chủ điện trong Trầm Hương cung bên, thấy một hàng đèn lồng đã thắp sáng, sáng loáng một mảnh, vội vàng khoát tay một cái: "Chớ nói nữa, nương nương tâm sự, chúng ta phỏng đoán cái gì."

Tiểu Nội thị không lên tiếng, chẳng qua trong lòng thầm nghĩ, tâm sự của nương nương, sợ rằng người trong cung đều biết, còn cần đoán sao.

Trong chủ điện, một người khắc cẩm y đắt tiền đang nổi giận đùng đùng.

Lông mày nhăn đến một nơi, khuôn mặt trắng bột không có vẻ tươi cười, xa xa nhìn phảng phất như màu trắng bụi trên vách tường, tùy thời sẽ rơi rơi xuống.

"Hừ, thật là biết nói giá, chín trăm lượng một cân, bà ta nghĩ trà của bà ta là đại hồng bào hay sao?" Vinh quý phi nặng nề gác chung trà sang một bên: "Khẩu vị cũng chỉ như vậy thôi, ta nếm thấy còn chưa kịp một nửa đại hồng bào."

Trong cung nữ Nội thị chủ điện cúi đầu khom người, không có người nào dám lên tiếng, chỉ có thể mặc cho quý phi nương nương tức giận.

"Chỉ chớp mắt, Hoa Dương xuân thành cống trà, bà ta lại sẽ kiếm bạc trắng rồi." Vinh quý phi cắn răng nghiến lợi, ba tiếng "Ha ha ha "  tiểu Nội thị phục vụ bên ngoài chủ điện như có thể nghe được: "Cả đời này của bà ta đúng là hưởng hết vinh hoa phú quý, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, khẩn yếu nhất là có duyên nam nhân, phu quân thương yêu bà ta, vì bà cả đời không nạp tiểu thiếp, ngay cả Hoàng thượng, cũng nhớ bà ta cả đời, mọi chuyện cũng nghĩ vì bà ta."

Người so với người, tức chết người, Vinh quý phi là người bị tức chết đó.

Lúc bà ở phủ Tiêu Quốc công làm con gái, một lòng muốn vào cung, không chỉ là vì phần vinh hoa phú quý kia, càng là bởi vì thấy đông cung thái tử phong thái nhẹ nhàng.

Hứa Triệu Ninh lúc đó, vóc người cao ngất, nói chuyện tao nhã lịch sự, một chút kiêu ngạo của thái tử cũng không có, lúc bà theo mẹ vào cung gặp Hoàng hậu nương nương thì gặp thái tử điện hạ, lúc này mất trái tim.

Lúc ban đầu bà không được chọn làm thái tử phi, bà thất vọng cả ngày, nhưng lại không bằng lòng buông tha, cho dù là mẹ khuyên bà đừng nghĩ đến thái tử điện hạ nữa, bà vẫn kiên trì, bà chờ cơ hội, chờ thời cơ có thể đến gần hắn.

Qua hai năm, thái tử điện hạ chọn thiếp thất, cuối cùng bà trúng tuyển.

Bà vốn cho là mình vào đông cung sẽ nhận hết sủng ái, thật không nghĩ đến hết thảy là ảo giác của bà, Hứa Triệu Ninh vốn không phải bà thấy bộ dáng lúc ban đầu, hắn nhìn như tao nhã lịch sự, nhưng tiếp nhận sâu mới phát hiện thật ra thì hắn là hàn băng ngàn năm. Hắn đối với bà, chẳng qua là duy trì tôn trọng mặt ngoài, thật ra thì trong lòng hắn, lại cho tới bây giờ chưa từng quan tâm tới bà.

Từng cố gắng, từng giãy giụa, chờ một lần, đời này đã sắp hết.

Nhưng dù hắn thành Hoàng thượng rồi, trái tim hắn hoàn toàn không có bất kỳ biến hóa gì.

Hoàng hậu nương nương không quan tâm trong lòng Hoàng thượng có người nào, bà chỉ quan tâm địa vị hoàng hậu, vinh hoa phú quý nhà mẹ. Tần phi trong cung tựa như cũng vậy, ngay cả mới nhìn qua rất được sủng ái Dung phi kia, nàng phảng phất cũng chưa từng suy đoán tâm ý Hoàng Thượng, chẳng qua là an ổn làm chuyện mình nên làm.

Một hoàng cung lớn như vậy, dường như cũng chỉ có bà suy nghĩ làm thế nào lấy được tâm hoàng thượng, bà không cần địa vị hoàng hậu kia, chỉ muốn chân tình của hoàng thượng. Nhưng bà mưu đồ như vậy, lại không được một chút thương tiếc của hoàng thượng, hắn cố chấp chờ phần tình trong lòng của hắn, tình nguyện hãm trong đó cả đời cũng không muốn nhô đầu ra liếc nhìn bà một cái.

Dương lão phu nhân kia có cái gì tốt, đây là chỗ Vinh quý phi không hiểu, xinh đẹp hơn Dương lão phu nhân gấp đôi, hơn nữa hành động ưu nhã, nói năng thanh lệ, vì sao không bằng phụ nhân thô bỉ hôm mặc váy vải to ở trong vườn trồng hoa nuôi cỏ kia?

Nhưng bất kể thế nào, người ta được lòng hoàng thượng, ngay cả lá trà hôm qua đưa vào cũng lập tức thành cống trà, còn tự ngự bút viết bảng đưa đi Trà Trang Thúy Diệp, dùng lồng bích sa che lại, giống như là uy nghiêm hoàng thượng che cho Trà Trang kia. Vinh quý phi nhìn nước trà trong suốt, trong lòng kìm nén đến hoảng, ý khí khó dằn, thế nào cũng không đè xuống được.

"Nương nương, có người đưa tin tức tới." Nội thị Thiếp thân đi vào từ bên ngoài, trong tay nâng một cái viên tròn, nhẹ nhàng bóp vỡ, bên trong lộ ra một tờ giấy.màu trắng 

Vinh quý phi nhận lấy tờ giấy, trên mặt lộ ra thần sắc tức giận, nhào tờ giấy thành một nắm, dùng sức vứt xuống bàn, hai hàng lông mày nhíu thành một chữ xuyên: "Thật là vô dụng, chút chuyện nhỏ này cũng làm không được!"

"Nương nương bớt giận!" Đại cung nữ Thiếp thân đuổi tới thuận khí cho Vinh quý phi: "Nương nương, bảo dưỡng thân thể quan trọng hơn, có chuyện ghê gớm gì, để cho nương nương tức giận như vậy."

"Hừ, chỉ là một Thám hoa lang thôi, có gì đặc biệt hơn người, lại..." Quả đấm của Vinh quý phi nắm chặt, lại là Dương lão phu nhân, lại là bà ta! Bà ta trời sinh đối nghịch mình hay sao? Khắp nơi đối nghịch mình, ngay cả một Thám hoa lang nho nhỏ, cũng phải cướp với mình!

Vinh quý phi có một cháu gái, ánh mắt rất cao, thiếu gia nhà cao môn đại hộ cũng nhìn không thuận mắt, nói thẳng muốn tìm một người có tài cán, phủ Tiêu Quốc công lưu ý cho nàng một năm, cho đến sau thi đình năm nay, có người cùng cháu gái nàng nói đến tân khoa Thám hoa lang.

Nghe nói Thám hoa lang mặt mày như ngọc, tuổi tác lại thích hợp, tiểu thư Tiêu gia động tâm, phủ Tiêu Quốc công phái người tới thương lượng với Vinh quý phi, tìm Thám hoa lang này cũng thích hợp. Vinh quý phi thầm nghĩ giờ là lúc mời chào nhân tài, Thám hoa lang tài mạo song toàn, lại là người trong lòng cháu gái thích, đương nhiên là người chọn thích hợp, lập tức gật đầu: "Cũng tốt, phủ Tiêu Quốc công chúng ta môn đệ cao, cũng không cần để ý môn đệ như vậy, tạm định hắn đi."

Vốn nghĩ tiểu thư phủ Tiêu Quốc công bằng lòng gả cho công tử một thị lang nhỏ bé, dĩ nhiên cũng coi là gả thấp, định bắt vào tay hôn sự, thật không nghĩ đến lại hỏng.

Vinh quý phi thở một hơi thật dài, người phủ Tiêu Quốc công đi trễ một bước, Thám hoa lang đã quyết định hôn sự với Dương phủ Tam tiểu thư, ngay mấy ngày trước. Lâm phu nhân rất là xin lỗi trả lời người phủ Tiêu Quốc công phái đi làm mai: "Đa tạ Tiêu phủ Quốc công xem trọng, chẳng qua là ba ngày trước con ta đã quyết định hôn sự với Tam tiểu thư phủ Uy Vũ đại tướng quân rồi."

Lâm phu nhân nói mặt mày hớn hở, hết sức đắc ý, người làm mai không làm thành chuyện đẹp này, trở về phủ Tiêu Quốc công cũng không lấy được quá nhiều tạ nghi, trong long không khỏi như đưa đám, thêm dầu thêm mỡ nói mấy câu, chỉ nói Lâm phủ một lòng nịnh hót Dương phủ, chẳng thèm ngó tới phủ Tiêu Quốc công. Phu nhân Tiêu quốc công nghe trong lòng tức giận, viết thư cho Vinh quý phi không khỏi lại thêm mấy câu khó nghe: "Biết rõ có quý phi nương nương trong cung, nhưng Lâm phủ kia cũng không chịu suy nghĩ nhiều một, hai, xem ra trong triều đại Chu sợ là không có ai hơn được uy phong Dương lão phu nhân kia."

"Hừ, Trịnh Hương Doanh này, sinh ra đã tương khắc ta hay sao?" Vinh quý phi giận đến che ngực thở mạnh: "Ta phải hạ uy phong của bà ta mới được."

"Hoàng thượng..." Lưu Phúc Toàn bu lại, nhỏ giọng nói bên tai Hứa Triệu Ninh: "Lão nô nghe ngóng, quản sự Nội thị trầm hương cung hôm nay đi Trà Trang Thúy Diệp."

Hứa Triệu Ninh buông bút trong tay xuống, trên mặt có vẻ không vui: "Hắn đi Trà Trang Thúy Diệp làm chi?"

"Nghe nói là đi mua nửa cân Hoa Dương xuân về." Lưu Phúc Toàn khoanh tay đáp: "Không phải thuận đường về phủ Tiêu Quốc công đâu, lão nô không biết được."

"Hừ, ngươi nhìn chăm chú trầm hương cung cho ta, nhìn xem kết quả nàng chuẩn bị làm ra chuyện gì." Hứa Triệu Ninh rất là không thích, nặng nề nhúng bút lông trong nghiên mực, mực đậm hạ bút viết xuống một chữ "Doanh", nhìn hồi lâu, thở dài một cái, vò tờ giấy kia thành một cục, ném tới trong cái giỏ bên cạnh.

Ai cũng không thể thương tổn tới nàng, cho dù là là kẻ gọi là quý phi nương nương.

Hắn nói nàng là quý Phi, chẳng qua chỉ là xem mặt mũi của phủ Tiêu Quốc công, hắn có ba phi tử, hai vị còn lại gia thế kém xa phủ Tiêu Quốc công, nếu cho các nàng, mặt phủ Tiêu Quốc công kia sẽ không ánh sáng. Cân nhắc từ đại cuộc, hắn mới nâng Vinh phi, không nghĩ tới lại cổ vũ kiêu căng của nàng, hơn một năm nay, nàng dần dần hoành hành trong cung, giống như vị trí hoàng hậu gần trong gang tấc, chỉ chờ nàng sải bước đi lên vậy.

"Nếu không kịp đợi như vậy, vậy trẫm để cho ngươi vĩnh viễn cũng đợi không được." Hứa Triệu Ninh tự lẩm bẩm một phen, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, hắn còn có hai vị phi tử, Dung phi và Đức phi.

Dung phi xuất thân Dung gia Giang Lăng, tính tình nhạt nhẽo, hình như không có chút hứng thú nào với mọi chuyện, mà Đức phi, nhìn ra tích cực hơn Dung phi một chút, thỉnh thoảng còn đưa ít thứ tới Thừa càn cung làm hắn vui lòng.

Chẳng qua là hắn một chút cũng không thèm khát phi tần lấy lòng, các nàng lấy lòng cũng vô dụng, các nàng cũng không là nàng.

Hứa Triệu Ninh xoa xoa trán, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, bắt đầu từ hôm nàng gả cho Dương Chi Hằng đó, hắn không có bất kỳ trông cậy nào, hắn chỉ có thể đứng xa xa nhìn nàng, nhìn nàng và hắn ta hạnh phúc vui vẻ sinh hoạt cùng nhau. Nếu như có thể, hắn tình nguyện đưa ngôi vị hoàng đế này đi, đổi lấy nàng bồi bạn bên cạnh, như không có từ nếu này, tất cả trên trời đã sớm có sắp xếp.

Bóng đêm từ từ trầm xuống, hoàng cung bị bóng tối bao trùm, những chuyện cũ không muốn người biết kia cũng bị bao phủ trong một vùng tăm tối, cô tịch mà ưu thương. Dưới ánh nến khuôn mặt Hứa Triệu Ninh hơi tái nhợt, trên trán thấm ra mồ hôi hột nhàn nhạt, hắn nhìn giấy lớn trắng như tuyết trên bàn, rất có xung động cử bút viết tên của nàng một lần nữa, chỉ là lại nghĩ, cuối cùng buông tha.

Vạn sự vạn vật đều có số mệnh, nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, nên tới sẽ đến, nên đi cũng sẽ đi.

Trước mắt, phảng phất xuất hiện vạn điểm lưu huỳnh, nàng mang một vỏ trứng vịt màu xanh, bên trong có đom đóm nhàn nhạt, cười một cách tự nhiên đưa cho hắn: "Đây là vỏ trứng vịt mỏng nhất ta lựa ra đó, ngươi cầm treo trong trướng mạn, buổi tối có thể thấy ánh sáng."