"Mẫu thân, bà bà kêu con qua trả lời." Dương nhị phu nhân nhìn Lạc lão phu nhân, trong lòng đau đớn, nhà này thật sự không tốt mà, bây giờ mẫu thân bất quá chỉ khoảng năm mươi tuổi, nhưng nếu so với Dương lão phu nhân, chính là một trời một vực.

Nhìn Dương lão phu nhân không quá bốn mươi, đứng xa xa, mái tóc chỉ có vài sợi bạc, bà vẫn có thể mặc những bộ đồ có màu sắc tươi trẻ một chút, những bụi cỏ xanh biếc điểm chút hoa anh đào cũng không thấy bà kỳ hoặc, giống như những bộ đó vốn để bà mặc vậy.

Mà mẫu thân của mình, tóc hoa râm, đầu đeo mạt ngạch càng giống một người sáu mươi tuổi, bà sớm đã không mặc những bộ đồ có màu sắc tươi sáng, trên người luôn mặc màu mùa thu, tro đỏ sậm thêm chút màu tương (?), nhìn vào rất lớn tuổi, chờ năm tháng trôi qua, cũng không thể quay lại.

Môi Lạc lão phu nhân nở một nụ cười tươi: "Chắc là chuyện đám nha đầu đến tộc học Dương thị đọc sách phải không?"

Lạc đại phu nhân ngồi bên cạnh nghe được, lỗ tay dựng lên, không nghĩ tới bà bà nói được làm được nha, quả nhiên là cùng Dương lão phu nhân nói về chuyện này. Nàng đưa tay phủi quần áo một cái, lại vụng về chỉnh lại dung nhan, nhưng một chữ cũng không nói.

"Bà bà con nói, người thích nhất là đứa nhỏ muốn vươn lên, mặc dù thân là nữ tử, nhưng cũng không thể tự cho mình thấp hơn những nam nhân kia một đầu, có ý tiến thủ mới phải." Ngón tay Dương nhị phu nhân gõ gõ thành ghế, thấy trên thành ghế có một khe hở lớn, thầm nghĩ, bộ bàn ghế này cũng nên thay là vừa.

"Cũng không phải vậy sao?" Lạc lão phu nhân gật đầu, cười nói: "Nếu có thể học được danh tiếng, chỉ sợ lúc nghị hôn mới có nhiều chỗ dựa vào! Người ta nghe nói có tài danh, tự nhiên sẽ nghĩ kết thân á!"

Lạc đại phu nhân một bên cười "xuy xuy", nói: "Thì cũng không phải giống Tam thiếu phu nhân trong nhà chúng ta sao?"

Mặt Lạc tam phu nhân đỏ lên, cúi đầu, nhớ năm đó nàng cũng được gọi là tài nữ, cũng từng viết mấy bài thơ, còn được tài tử Đại Chu Trần Văn Tuấn tán thưởng "Tự thành phong cách, khuê các khó có được". Nhưng bây giờ nàng đã rất ít viết thơ rồi, thiếu nữ ngày xưa mơ mộng sau khi gả cho người đã biến mất không thấy tăm hơi, bây giờ xuất hiện trước mặt thế nhân, là thiếu phụ hơi phát tướng, da mặt trắng noãn cùng với đôi mắt u buồn.

"Tức phụ lão Đại, chuyện này không tới lượt ngươi có thể bình luận!" Trong lòng Lạc lão phu nhân tức giận, Lạc đại phu nhân là người không có đọc sách, vì vậy hết sức thù địch với Lạc tam phu nhân, mỗi lần có cơ hội là liền giẫm đạp Lạc tam phu nhân dưới chân, nói lời cay độc.

Dương nhị phu nhân thấy bộ dạng khiêu khích không phục của chị dâu mình, cũng tức giận, nhưng trên mặt lại không lộ ra thần sắc gì, nàng nhợt nhạt cười một tiếng, nhìn Lạc đại phu nhân, nói: "Tam tẩu không phải bởi vì có danh tài tử, mà lúc này mới có thể là chị em bạn dâu với đại tẩu, đại tẩu hãy nghĩ lại xem, có phải vậy không?"

Nhất thời Lạc đại phu nhân á khẩu, Lạc tam phu nhân lại càng lúng túng, ước gì trên đất có cái lỗ để chui vào.

"Linh nhi, con hãy mau đem những lời bà bà con nói hết đi." Lạc lão phu nhân không cao hứng khi Lạc đại phu nhân ngắt lời, bà đang rất muốn biết Dương lão phu nhân sẽ cho câu trả lời chắc chắn như thế nào, mà hết lần này đến lần khác Lạc đại phu nhân lại nhảy ra, làm cho nữ nhi chỉ nói được nửa câu đầu, nửa câu dưới thì vẫn còn trong bụng.

"Bà bà con nói, người sẽ đi đến tộc học Dương thị nói một tiếng, chẳng qua, bà bà cảm thấy tuổi Tương Ngọc còn nhỏ, đợi sang năm đến tộc học cũng không muộn, cho nên năm nay chỉ có Tương Nghi có thể qua đó đọc sách." Dương nhị phu nhân thấy sắc mặt Lạc đại phu nhân dần dần thay đổi, nàng khẽ mỉm cười: "Ta biết đại tẩu nuông chiều Tương Ngọc, nhưng chuyện đọc sách này cũng rất cực khổ, mỗi ngày giờ Mẹo phải thức dậy, đến giờ Mão lập tức chạy tới tộc học hành lễ như Khổng Tử, mà Tương Ngọc cũng chỉ có năm tuổi, sợ rằng không thể bỏ được chuyện ngủ nướng đi."

Lạc đại phu nhân nghĩ lại một chút, sắc mặt hơi sáng lên, cũng không lên tiếng nữa.

Lạc lão phu nhân cảm thấy ăn được một viên thuốc an thần, nói: "Như vậy cũng tốt, vậy lúc nào tộc học mở? Ta cũng cần phải chuẩn bị một chút cho Nghi nha đầu."

"Mùng mười sẽ mở." Dương nhị phu nhân nâng tách trà lên thổi, chầm chậm uống vài ngụm: "Cũng không cần phải chuẩn bị nhiều, giấy và bút mực thì không thể thiếu rồi, còn cái khác....." Nàng dừng một chút, hời hợt nói: "Thấy bây giờ trời còn lạnh, cũng nên may cho Tương Nghi một số quần áo thích hợp ra cửa, ăn mặc quá cũ, chỉ sợ sẽ làm mất mặt lạc phủ đấy."

"Cái này thì con không cần lo." Lạc lão phu nhân cười ha hả: "Hôm nay ta đã phái người đến mời Tú Phường tới, dù thế nào cũng phải làm cho Nghi nha đầu hai bộ quần áo chứ."

Lạc đại phu nhân kinh hãi nhảy lên, mặt không cam lòng, nói: "Mẫu thân quá thiên vị rồi, vì sao chỉ làm quần áo cho mỗi Tương Nghi, lại quên Ngọc nhi! Chẳng lẽ chỉ có Tương Nghi là cháu gái của ngài, mà Ngọc nhi không phải?"

Mặc dù Lạc nhị phu nhân và Lạc tam phu nhân không nói câu nào, nhưng ánh mắt nhìn Lạc lão phu nhân lại là thần sắc không phục.

"Chờ lúc bọn nha đầu đọc sách, cũng không phải sẽ may đồ mới sao? Ta thiên vị như thế nào hả?" Lạc lão phu nhân liếc Lạc đại phu nhân: "Đây cũng không phải chuyện của người làm mẫu thân như ngươi sao? Bây giờ ta giúp ngươi làm, ngươi còn không hài lòng?"

Nháy mắt trong phòng im lặng hẳn, chỉ có Lạc nhị phu nhân xuy xuy cười, mặt Lạc đại phu nhân đỏ lên, hai tay nắm chặc ống tay áo....Ăn mặc trên dưới Lạc phủ này, tất cả đều lấy bạc từ mấy cửa hàng hồi môn của nàng đấy, kể cả sản xuất gạo trong điền trang của mình, cũng cấp cho Lạc phủ chi hàng tháng, nhưng những người này, từng cái đều không biết tốt xấu, cầm bạc của nàng mà vui vui vẻ vẻ.