Long Kiểu Nguyệt giải quyết được một đại sự vẫn treo ở trong lòng, nhân tiện lại biết được niềm vui bất ngờ Huyết Ngữ Châu mất mà tìm lại được, vui sướng trở về Tiên Xu Phong. Nàng làm tổ ở Thanh Nhã Hiên trên Tiên Xu Phong mấy ngày, mỗi ngày chạy xung quanh núi, chốc thì luyện công, lát lại làm ít đồ ăn vặt, khi thì gảy cầm một chút. Long Kiểu Nguyệt trái phải xem xét đám đệ tử luyện công, dĩ vãng cảm thấy cuộc sống bình lặng đó của mình thật ra rất nhàn nhã, quả thực điển phạm của một kẻ ăn no nằm chờ chết, khoái hoạt tiêu sái. Nhưng hôm nay không biết làm sao, nàng thế nhưng lại cảm thấy thật nhàm chán. Nàng nghĩ trước nghĩ sau, rốt cục rụt chân lại, chạy đến Thiên Chi Giai phía sau Linh Thú Phong. Nàng đứng trên bậc đá nhìn lên, thùng nước lớn kia bị tiểu Công Chúa chia ra thùng nhỏ. Nước trong thùng phẳng lặng như gương, lại chỉ giảm xuống hai ba phân mà thôi. Xem ra nếu tiểu Công Chúa muốn bưng thùng nước này hoàn toàn lên trên, không đi mất bảy tám lượt thì không xong. Nhưng buổi sáng mấy hôm trước khi nàng bay đến bên cạnh tiểu Công Chúa, ngẩng đầu nhìn Thiên Chi Giai kia thì vẫn mãi không thấy điểm cuối. Hai ngày vừa qua, nha đầu đó nhiều nhất cũng chỉ đi được bảy tám phần mà thôi. Hôm nay mặt trời đã sắp lặn xuống núi, bóng đêm nuốt hết bầu trời lan tràn từ phía đông, giống một con quái vật giương nanh múa vuốt. Long Kiểu Nguyệt lấy lại bình tĩnh, không tiếng động niệm pháp quyết, đạp mây, theo tảng đá lơ lửng giữa không trung bay lên. Phương pháp ngự vân đương nhiên nhanh hơn đi bộ. Bất quá chỉ chớp mắt, Long Kiểu Nguyệt liền ở trên Thiên Chi Giai kéo dài trôi nổi giữa tầng mây thấy được cục bột đang gian nan lê bước chân tiếp tục đi lên trên kia. Ánh chiều tà hắt xuống tầng mây, Long Kiểu Nguyệt nhớ tới vụ xấu hổ lần trước dùng "Nhất diệp chướng mục" bị nhìn xuyên thấu, chỉ đành núp trong đám mây ở rất xa, xé một mảng mây nhỏ che đi thân mình. Tiểu Công Chúa tay xách thùng nước cố hết sức tiến về phía trước, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, phía dưới đôi mắt to tròn như hắc diệu thạch lộ vẻ ảm đạm kia là quầng thâm xanh xám, xem ra mấy ngày nay ăn không ít khổ. Long Kiểu Nguyệt đứng trên đám mây, đám mây đã tối màu che chắn thân thể nàng. [Việt quang chi đồng] có thể nhìn thấu mọi chướng ngại mà pháp thuật tạo nên, nhưng lại nhìn không thấu vật thể chân thật tồn tại. Bạch Lộ hướng lên trên đi, trong tay nắm chặt thùng nước nhỏ kia. Long Kiểu Nguyệt đứng ở sau đám mây, ngẩng đầu nhìn hằng hà sa số bậc thang đá trải dài lên tới cuối chân trời, mây vô cùng vô tận ngập ánh mắt nàng. Ở trước mặt Bạch Lộ, nơi mà cầu thang đá vô cùng vô tận thông hướng tới, chính là một mảnh mây tối màu nhìn không rõ. Xem ra nàng ấy còn phải đi thêm một hai ngày nữa mới có thể đến cuối. Long Kiểu Nguyệt có chút không đành lòng, đây quả thật là một bộ phim ngược đãi nhi đồng chân thật mà! Hơn nữa ngược đãi lại là một tiểu loli xuất thân cao quý ngọt ngào như thế, Tần Cúc Cự thật sự không đành lòng! Aish, nữ chủ này, nếu ngươi hiện tại từ bỏ còn kịp, ngọn núi này đường lên núi gian nan lắm, ngươi chỉ cần nói một câu chịu không nổi, bản Cúc Cự lập tức tiếp ngươi, để người đưa ngươi về Hoàng cung, tiếp tục cuộc sống ăn ngon uống ngọt phú quý xa hoa lãng phí trước kia. Ngươi nói một người được vạn người sủng ái như ngươi, cần gì phải ở dưới tay bản Cúc Cự chịu khổ như thế chứ! Long Kiểu Nguyệt tâm tình phức tạp bay trên đám mây, tiểu Công Chúa quyết tâm cắn răng lê bước tiếp. Hai người cứ như vậy yên lặng tự làm chuyện của mình. Long Kiểu Nguyệt cũng coi như nhìn đến nghiện, nữ hài kia đi lên một bậc, đám mây dưới chân nàng cũng bay theo lên một chút. Qua nửa canh giờ, bầu trời tối đen rốt cục ập xuống. Mắt thấy sắc trời ngày càng tối, trên Thiên Chi Giai, con đường phía trước cũng mơ hồ không rõ. Nay đã vào đông, ánh trăng trên bầu trời giữa tầng mây cũng như ẩn như hiện. Dưới bậc thang đá là từng đám mây trôi nổi, phía trên là ánh trăng cách một tầng mây, thứ quang mang sáng rực ẩn ẩn bắt tại màn đêm tối đen xa xa không thể với. Trên cao rất lạnh lẽo, trên cầu thang đá phiêu phù giữa mây trời, tiểu Công Chúa rốt cục mệt mỏi, thật cẩn thận đem thùng gỗ nhỏ đặt trên tảng đá lên bậc đá dưới chân, còn mình thì ngồi xổm xuống, ôm chân, ngẩng đầu ngước nhìn ánh trăng xa xôi. Cơn gió đông lạnh lẽo không tiếng động lướt qua, dù Long Kiểu Nguyệt là người tập võ cũng có chút chịu không nổi. Mắt thấy tiểu Công Chúa tựa hồ có chút lạnh, run rẩy khe khẽ, ôm chân, mệt mỏi cúi đầu chôn giữa đầu gối, như đang ngủ. Ánh trăng bò ra từ giữa tầng mây, như tuyết như sương, hạ xuống thân hình nho nhỏ co thành một đoàn kia, như phủ lên một tầng sa y lạnh lẽo bằng tuyết trắng cho nàng. Đợi nửa ngày mà Bạch Lộ cũng chưa ngẩng đầu, Long Kiểu Nguyệt vẫn cứ đứng trên mây nhìn, lòng bỗng chua xót không thôi, nghĩ thầm tiểu Công Chúa này thì ra mấy ngày qua dĩ nhiên lại ngủ như vậy ở Thiên Chi Giai. Nàng cứ nghĩ Chu Vân Vân kia hàng ngày buổi tối sẽ lên đưa Bạch Lộ xuống Thiên Chi Giai nghỉ ngơi, hoặc ít nhất cũng phải mang tấm chăn mỏng cho người ta chứ? Mệt Chu Vân Vân còn cả ngày ân cần bay lên trên, vậy mà ngay cả chút phục vụ cơ bản ấy cũng không có. Long Kiểu Nguyệt do dự nửa ngày, chung quy cắn răng một cái, lặng yên không tiếng động nhẹ nhàng đi qua. Bạch Lộ ngủ thật sự ngon, nàng vén làn váy, ngồi xuống cạnh Bạch Lộ. Cũng may tiểu loli này buổi tối ngủ ngoan ngoãn, bằng không chỉ lật người một cái là có thể rớt xuống từ vạn trượng trời cao, thành cái bánh thịt. Nàng ngồi đó, đem chân tựa lên một bậc thang đá, sau đó mềm nhẹ đem Bạch Lộ ôm vào lòng, để đầu của nàng ấy tựa lên vai mình, để nàng nằm trong lòng mình, thân thể hoàn toàn thu gọn trong vòng tay mình, không có một lần lộ ra ngoài gió lạnh lẽo. Có lẽ là quá mệt mỏi, cho dù Long Kiểu Nguyệt ôm Bạch Lộ như thế nàng cũng không tỉnh lại. Thêm vào vài ngày không ngừng đi Thiên Chi Giai, Bạch Lộ cảm thấy mình thật sự rất mệt nhọc, thân thể vừa mệt vừa lạnh. Mấy ngày qua nàng đều ngủ ở trên tảng đá lạnh lẽo này, mây ướt át thổi qua bên người làm ướt xiêm y của nàng, hơ lạnh da thịt, làm cho nàng ở trong mộng cũng phải cuộn mình. Sàn vừa cứng vừa bẩn, lại có rêu xanh khắp nơi, cọ lên y phục nàng, sàn đá dưới thân nhấp nhô khiến nàng cả người đau nhức, khi ngủ khó chịu không được. Đêm nay đã quá mệt mỏi, nàng vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, kết quả vừa ngồi liền ngủ gật. Trong lúc mơ màng hoảng hốt, thân thể lạnh lẽo run rẩy rơi vào một vòng tay ấm áp. Bạch Lộ tham luyến thân thể ấm áp ngọt ngào mềm mại kia, theo bản năng hướng trong ngực cọ cọ. Nàng co thân thể, nghĩ những gì thương tâm khổ sở phải chịu mấy ngày qua, thế nhưng không kiềm được uỷ khuất khẽ hừ một tiếng. Long Kiểu Nguyệt ôm nàng, cúi đầu nhìn, Bạch Lộ vô tình uỷ khuất hừ khẽ: "Sư phó......." Thanh âm kia run rẩy như hoa tuyết đầu mùa, lướt qua trong giây lát, nhưng Long Kiểu Nguyệt lại nghe rõ ràng chân thực. Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, nương ánh trăng lương bạc như nước tinh tế đánh giá mặt mày tiểu loli trong lòng, nhìn đôi mắt mệt mỏi thâm quầng kia, còn cả xiêm y đầy bụi bặm loang lổ, nửa ngày mới buông một tiếng thở dài nửa như thương cảm, nửa lại như bất đắc dĩ. Tiểu oan gia của ta! Ngươi đây tội gì chứ! Bạch Lộ nằm ngủ ngon lành trong lòng nàng, Long Kiểu Nguyệt một bàn tay xuyên qua cổ ôm lấy vai nàng ấy, để nàng ấy tựa lên ngực mình. Sợ đánh thức tiểu Công Chúa, nàng chỉ đành phải dùng bàn tay còn có thể tự do hoạt động đang đặt trên đầu gối Bạch Lộ hướng về eo mình, lấy ra túi Khất Vật. Lần trước sau khi trở về từ Tây Phong Đàm, vì tránh cho thời khắc mấu chốt ở tình cảnh nguy nan không có bảo vật phòng thân, Trầm Vọng Sơn liền rất tâm lý đưa tặng một tá các loại con rối đủ màu. Long Kiểu Nguyệt không thể rút tay trái, chỉ đành dùng tay phải cầm túi Khất Vật ra, đặt trước mặt, dùng miệng cắn một dải băng thật dài màu sắc rực rỡ, dùng tay phải kéo một đầu khác, thế này mới mở ra cái túi hương nho nhỏ này. Nàng buông miệng, đem gói to kia đặt xuống đất, dùng tay phải mở túi thò vào bên trong, lấy ra một lọ thuốc mỡ. Nàng ôm Bạch Lộ, nhẹ nhàng lấy bàn tay mà tiểu Công Chúa đang cuộn mình ôm sát người ra, bong bóng sưng phồng bên trên đã bị ma sát đến vỡ nát, lòng bàn tay nhỏ bé một mảnh huyết nhục mơ hồ, nhìn qua ghê người. Từ ngày đầu tiên Long Kiểu Nguyệt núp sau cây ngô đồng nhìn, thấy tiểu Bạch Lộ nâng cái thùng lên, tay liền bị siết đến đỏ bừng, nàng liền biết hai bàn tay đó khẳng định da mềm thịt mỏng không dính nước mùa xuân. Mấy ngày nay cọ xát, hai cái tay nhỏ bé quen sống an nhàn sung sướng đó khẳng định vết thương chồng chất, vô cùng thê thảm. Nhìn hai bàn tay nhỏ bé đáng thương đó, Long Kiểu Nguyệt thật sự có cảm giác nói gì cũng không được. Nàng lưu loát đổ một tầng Sinh Cơ Cao thật dày lên đó, quan sát nửa ngày, không thấy còn sót lại chỗ nào mới chậm rãi thu hồi thuốc. Ánh trăng lạnh lẽo như nước, Long Kiểu Nguyệt nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang say ngủ này, thế nhưng cũng cảm thấy buồn ngủ theo. Nàng ôm Bạch Lộ đang cuộn mình ngủ, cũng nhắm mắt lại, tiến nhập vào cơn mộng đẹp nặng nề. Đêm đó lạnh như nước, chỉ có ánh trăng treo trên màn đêm tối đen, ở phía sau lớp khăn che mặt mỏng manh của tầng mây, không chớp mắt chăm chú nhìn đôi sư đồ gắn bó say ngủ. Ngày hôm sau, đợi Bạch Lộ tỉnh lại, nàng vẫn ngủ trên cầu thang đá, chỉ bất đồng là trên thân thể nàng có khoác một bộ giáo phục màu xanh trắng của Trường Lưu. Chu Vân Vân hôm nay thật ra sáng sớm đã mang cơm, định ngự kiếm lên Thiên Chi Giai. Nàng vừa mới lên Thiên Chi Giai phía sau Linh Thú Thai, liền nhìn thấy Chưởng Môn mặc một thân bạch y đơn bạc, thêm đôi mắt thâm quầng đen xì đạp mây nhanh như chớp phóng xuống. Chu Vân Vân hơi kinh ngạc, Long Kiểu Nguyệt chân vừa rơi xuống đất, liền thấy Chu Vân Vân. Nàng ta mặc giáo phục xanh trắng của Trường Lưu, trong tay cầm một cái rổ, đang đứng ngốc ra đó nhìn mình chằm chằm. Long Kiểu Nguyệt đi qua, đợi đến khi nàng tới gần, Chu Vân Vân mới giật mình hoảng sợ, thì ra Long Kiểu Nguyệt mặc không phải bạch y, mà là một kiện áo lót bằng gấm màu trăng bạc. Ban ngày ban mặt rõ rành rành, thế nhưng chỉ mặc áo lót chạy ra sau núi? Không nói bây giờ là mùa đông khắc nghiệt, phía sau núi nhưng lại là nơi chúng đệ tử luyện công, là một nữ tử, đã mặc chỉ một lớp áo lót không thể gặp người, lại còn vẻ mặt tỏ ra không hề phát giác. Chưởng Môn này, vị Chưởng Môn này không khỏi quá đồi phong bại tục, quá không biết liêm sỉ đi! Chu Vân Vân trợn mắt há hốc mồm, Long Kiểu Nguyệt cũng lơ đễnh. Gió thổi qua, lạnh quá. Nàng đưa tay cầm lấy một cái bánh bao nóng hầm hập trong rổ của Chu Vân Vân, cắn một miếng, dưới mắt hơi có quầng thâm, nói với Chu Vân Vân: "Đợi lát nữa nếu tiểu sư muội hỏi ngươi xiêm y kia là của ai, ngươi liền nói là của ngươi." Chu Vân Vân vẻ mặt mộng bức "Hả?" Long Kiểu Nguyệt chậm rãi nhai kỹ, rồi nuốt xuống mới nói: "Ngươi nhớ rõ, mang một chiếc áo bông lên cho tiểu sư muội, hôm nay trên Thiên Chi Gia thật sự quá lạnh, ta xem Phù Vân Điện phỏng chừng sắp đổ tuyết rồi." Mẹ nó, tối qua ngủ trên nền đá, tảng đá kia vừa lạnh lại cứng, thật sự đem mông bản Cúc Cự thiếu chút nữa ngồi mòn rồi. Hết chương 44 ----------------------------------- Bách Linh: Nguyệt Nguyệt cái đồ...miệng nói ko muốn nhưng thân thể vẫn rất thành thật =))