Tô Mạt cố ý cúi đầu tỏ vẻ buồn bã.

Nhị tiểu thư cười nhạt rồi lại nhìn Tô Mạt cười nói:“Tứ muội muội, trở về ngươi hãy theo ta cùng Đại tỷ tỷ đọc sách. Chúng ta đọc sách, chơi đùa cùng nhau, được không?”

Tô Hinh Nhi không hài lòng hừ lớn một tiếng rồi đứng lên.

Nhị tiểu thư không thèm nhìn, lại hỏi Tô Mạt biết đọc sách không, Tô Mạt nói không biết, Nhị tiểu thư nhiệt tình nói:“Để ta dạy ngươi ngâm thiên tự văn: Thiên Địa Hồng Mông......”

Tô Hinh Nhi lập tức lớn tiếng nói:“Ngươi đừng có ở đó bêu xấu thi văn, có biết ngâm hay không đó?” Nói rồi nàng ta lập tức hắng giọng, bắt đầu ngâm đoạn tiếp theo trong thiên tự văn, rồi đem cả Tam Tự kinh ra ngâm một lần!”

Tô Nhân Vũ nhìn nàng ta bằng ánh mắt yêu thương, hiền từ nói:“Hinh Nhi thật lợi hại. Tới đây, cha sẽ đem binh pháp giảng cho con nghe một lần.”

Tô Mạt chợt nhận ra người Tô Nhân Vũ yêu nhất là Cố di nương, nghe nói Cố di nương tuy rằng là nữ tử, nhưng năm đó đã giúp đỡ Tô Nhân Vũ đánh thắng không ít trận, rất am hiểu binh pháp. Xem ra sau khi Cố di nương mất rồi, hắn ta chuyển tình yêu đó sang Tô Hinh Nhi .

Tô Hinh Nhi lắc đầu nguầy nguậy, bĩu môi nói với giọng bực dọc :“Cái gì mà đọc binh pháp, phiền chết đi được. Ta vẫn còn nhỏ mà!”

Tô Mạt trộm thấy trong ánh mắt Tô Nhân Vũ hiện lên một tia thất vọng, nàng liền rụt rè hỏi:“Binh pháp gì vậy? Phụ thân có thể nói cho chúng nữ nhi nghe một chút được không?”

Việc mà nam nhân đắc ý nhất đương nhiên là thành công trong sự nghiệp của mình, Tô Nhân Vũ đã từng dẫn quân đánh trận trăm trận trăm thắng.

Nhị tiểu thư vừa nghe, cũng lập tức tỏ ra có hứng thú, bộ dạng rất hào hứng.

Đại tiểu thư lại làm theo ý mình, tỏ ra không một chút quan tâm, ghé đầu vào cửa xe ngựa ngủ gật.

Khi nghe Tô Mạt nói, Tô Nhân Vũ không khỏi liếc mắt nhìn Tô Mạt một cái, thấy rõ đôi mắt đen láy đang chăm chú của nàng cùng một dáng vẻ chờ đợi, tâm trí hắn ta bỗng trở nên hào hứng lạ thường, bèn nói:“Ta sẽ giảng cho các ngươi những câu chuyện thú vị, bắt đầu từ ‘ ba mươi sáu kế’”

Nhị tiểu thư lập tức phụ họa bằng cách trầm trồ khen ngợi.

Tô Mạt lại nói:“Ta chỉ muốn nghe chuyện đánh giặc ngày xưa của phụ thân, không thích nghe người khác .”

Ánh mắt Tô Nhân Vũ sáng ngời, Tô Hinh Nhi bắt đầu khó chịu,“Phiền chết đi được, có cái gì hay ho đâu kia chứ, không phải cHỉ là đánh giặc thôi sao, đã chết ai chưa?”

Tô Mạt cười nhạt, nàng nghe nói Tô Nhân Vũ rất đồng cảm với cấp dưới nên mới được các tướng sĩ kính trọng, Tô Hinh Nhi miệt thị bọn họ như vậy, nhất định sẽ khiến Tô Nhân Vũ không hài lòng.