“ Buông nha đầu đó ra!” Tô Nhân Vũ mở miệng, giọng nói uy phong, hàm chứa áp lực rất lớn.

Hỷ Thước run rẩy, buông lỏng tay, âm thầm nhìn Quốc công phu nhân, trong lòng biết có chuyện xảy ra.

Tô Mạt cắn chặt răng, phẫn nộ nhìn hắn, “ Ngài là Quốc công, hay là đại tướng quân , lĩnh binh đánh giặc, văn võ toàn tài, thiên hạ kính ngưỡng. Nhưng ta không phục!”

“ Hử?” Tô Nhân Vũ không tức giận ngược lại còn cười, “ Ngươi không phục, ngươi dựa vào đâu không phục?”

Tô Mạt bĩu môi, quật cường nói: “ Ngài công tư bất phân, ruột thịt không nhận, ngang ngược bá đạo, giàu có nhưng không có đức.”

Giọng nói trẻ nhỏ non nớt những cắn chữ rất rõ ràng, tuy thanh âm không lớn nhưng lại ăn nói mạnh mẽ có khi phách, giọng nói trong trẻo dễ nghe.

Khắp phòng trừ Tô Nhân Vũ ra thì đều bị tiểu nha đầu này làm cho khiếp sợ rồi, cực kỳ sợ hãi ai cũng không dám lên tiếng.

Không khí giống như bị ngưng đọng.

Quốc công phu nhân định sai người lôi tiểu nha đầu này ra ngoài thì Tô Nhân Vũ hừ lạnh một tiếng “ Ai dám, ai cũng không được động đến nha đầu đó, ta muốn nghe thử.”

Hắn ngồi thẳng , dáng vẻ mạnh mẽ khôi ngô, vẫy tay, “ Ngươi qua đây.”

Tô Mạt không có chút sợ hãi nào, ưỡn ngực mạnh mẽ đi tới trước hắn, nàng biết tình cảnh bây giờ như cưỡi trên lưng hổ, sơ sẩy một chút coi như vạn kiếp bất phục. Nhưng nếu thắng thì sẽ một bước lên trời, thay đổi vận số bản thân.

Vốn nàng muốn lấy lòng Quốc công phu nhân , từ từ chờ đợi, cũng có thể làm tứ tiểu thư .

Nàng thậm chí cũng không tham lam, đã muốn phải có thân phận tứ tiểu thư , không lo ăn mặc, có thể học thêm vài thứ này nọ, an an phận phận sống qua ngày. Không cần cha mẹ sủng ái.

Dù nói thế nào cũng không có ai nguyện ý làm nha hoàn, thân phận tiểu thư lại sống như nha hoàn.

Nàng không muốn tranh giành.

Nàng chỉ muốn yên ổn sống.

Lúc hạ nhân nói lão gia trở về, Quốc công phu nhân biến sắc rất nhanh, nàng liền đoán ra, phu nhân rất sợ lão gia.

Vậy thì nếu muốn nâng cao địa vị bản thân chỉ cần có thể làm lão gia mở miệng là được. Vì vậy liền mạo hiểm, lặng lẽ trốn quay về.

“ Dám hỏi Quốc công lão gia, một đửa trẻ con không rành thế sự thì có tội gì chứ?”

Tô Nhân Vũ chợp mắt, ánh mắt thâm u sâu xa, nhìn nàng chăm chú “ Nếu phụ mẫu có tội sẽ bị liên lụy.”

Tô Mạt cắn khóe môi, “ Phụ thân đứa nhỏ gia thế hiển hách, vô tội!”

Tô Nhân Vũ con mắt chợt lạnh lẽo, giương mắt nhìn Quốc công phu nhân . Nàng ta thấy sự việc không thể tránh né được nữa, đành nói: “ Lão gia, đây là tứ tiểu thư .”