Phải hiểu rằng, nếu mười vạn Ngự Lâm quân này cũng không lấy được Quốc Đô Thiên Mạc. Thế cục sẽ có sự thay đổi rất lớn. Quốc đô, là tín ngưỡng của cả một quốc gia. Nếu quốc đô bị phá, bao nhiêu thành trì không chiến cũng sẽ bị hạ xuống, bao nhiêu dân chúng sẽ bị đô hộ, đến lúc đó cho dù Tư Đồ Cảnh Diễn có chiếm lĩnh được Nam Cương, trở về để đoạt lại ngôi vị, thì lúc đó cũng đã muộn.

Cũng đồng nghĩa với việc, nếu trong thời gian ngắn nhất Tư Đồ Cảnh Diễn không thể nắm lấy Nam Cương, như vậy, chẳng những Nam Cương không thể bị công phá, Thiên Mạc còn sẽ phải đối mặt với hai đội quân hợp lại tấn công của Lâm Vị và Nam Cương, đến lúc đó rõ ràng tình cảnh của Thiên Mạc càng thêm nan giải.

Cho nên, Tư Đồ Cảnh Diễn làm ra một quyết định như vậy, cũng đã mạo hiểm rất lớn, và cũng là một cuộc đánh cược không hề nhỏ. Vì vậy, hắn mới nói Tư Đồ Cảnh Diễn rất quyết đoán, nếu cuộc đánh cược này thắng, như vậy Thiên Mạc sẽ là người thắng lớn nhất, Nam Cương, Lâm Vị cũng sẽ trở thành vật trong túi, nếu thua cuộc, Thiên Mạc sẽ bị hai mặt vay công!

"Thiên Mạc sẽ không thua." Như nhìn thấu tâm sự của Huyền Lâu, Tư Đồ Cảnh Diễn nhàn nhạt cười, nụ cười kia mang theo khí phách cùng tự tin tuyệt đối.

"Ừ." Thẩm Thiển Mạch cười nói. Nàng không hiểu việc hành quân đánh giặc, cũng không biết chuyện binh lực đối lập giữa Thiên Mạc cùng Nam Cương và Lâm Vị, càng không biết làm như thế nào để phá được Nam Cương. Nhưng nàng tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu Tư Đồ Cảnh Diễn nói Thiên Mạc sẽ không thua, như vậy Thiên Mạc chắc chắn sẽ không thua. Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn lựa chọn làm như vậy, thì tất nhiên cũng đã nghĩ xong mọi mặt chuẩn bị.

"Tung ra tin tức. Nhất Vương của Nam Cương Thánh tộc bị bắt sống, chịu đựng không được cực hình, đã nói cho ta biết về cách bài bố binh lực hiện tại của Nam Cương." Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng cười, đưa tay vẫy Thanh Tùng cùng Hồng Mai, lạnh lùng ra lệnh.

Lông mày Thẩm Thiển Mạch nhướng lên, nhếch môi hiện lên nụ cười giảo hoạt, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, mỉm cười đầy tư hào. Từ lúc Nhất Vương bị bắt tới nay, một chữ cũng không chịu tiết lộ.

Cho nên Tư Đồ Cảnh Diễn nói như vậy, là vì đánh cuộc. Đổ Thánh Tử Hòa người đang nắm quyền Nam Cương có tin Nhất Vương hay không. Dĩ nhiên, đây là một trận đánh cuộc sống còn. Bởi vì, Thánh tử Nam Cương cùng Nam Cương vương tuyệt đối không thể nào đem hưng vong của một quốc gia ra đặt hết vào niềm tin đối với một người.

Thánh tử Nam Cương có lẽ có thể sẽ lựa chọn tin tưởng Nhất Vương, nhưng Nam Cương vương, lại tuyệt đối sẽ không lựa chọn tin tưởng. Bởi vì thân là một người đang nắm quyền, hiểu bí mật binh lực đại biểu cho cái gì, hơn nữa, có một số thứ là không thể đem ra đánh cuộc được, bởi vì một khi thua cuộc, sẽ mất đi tất cả.

Hoàng cung Nam Cương. Nam Cương vương Gia Luật Hồng mặt xanh mét nhìn người truyền tin.

"Nhất Vương sẽ không làm chuyện này." Một nam tử mặc áo xanh đứng bên người Gia Luật Hồng, ngũ quan đoan chính lạnh lùng, lời nói vô cùng khẳng định.

"Ta cũng nghĩ tin tưởng hắn. Nhưng ta không dám đem nó ra để đánh cược." Gia Luật Hồng ngước mắt nhìn lướt qua nam tử mặc áo xanh kia, sắc mặt tái xanh. Thánh tộc Nam Cương cùng vương tộc Nam Cương quan hệ không cạn, hắn và Nhất Vương cũng có quen biết, hắn cũng hiểu rất rõ Nhất Vương là người như thế nào, nhưng hiển nhiên không có nghĩa là hắn có thể dùng tồn vong của quốc gia làm tiền đánh cuộc.

Hắn không biết Nhất Vương ở trong tay Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch đã trải qua biến cố như thế nào. Có lẽ Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn đã dùng biện pháp gì đó mà bọn họ không tưởng tượng nổi để bức cung Nhất Vương rồi?! Hắn không thể đem quốc thổ Nam Cương tới đánh cuộc, cho nên hắn phải mau sớm thay đổi bài bố binh lực.

Nam tử mặc áo xanh, cũng chính là Thánh tử Nam Cương Thánh tộc, nghe được lời nói của Gia Luật Hồng, đôi mắt màu trà khẽ lóe lóe, chân mày nhẹ nhàng nhăn lại, làm như cảm thán làm như bất đắc dĩ, khe khẽ thở dài một hơi.

Không thể không nói, nước cờ này Tư Đồ Cảnh Diễm đi rất hoàn hảo. Cho dù hắn biết là bẫy rập, nhưng cũng không có cách nào thuyết phục được Gia Luật Hồng. Dù sao, Gia Luật Hồng cũng thật sự không đánh cuộc được. Biện pháp duy nhất chính là thay đổi bài bố binh lực, mà thay đổi bài bố binh lực, thì có thể sẽ khiến cho Tư Đồ Cảnh Diễn theo dõi được cách bài bố binh lực cuối cùng sẽ là như thế nào.

Đây thật là, biết rất rõ ràng có thể là một cái bẫy, nhưng không có biện pháp nào khác để không nhảy vào.

"Nam Cương thường xuyên điều động binh lực. Các trạm gác ngầm đại khái đã thăm dò được cách bài bố binh lực." Thanh Tùng mặt lạnh lùng hướng Tư Đồ Cảnh Diễn báo cáo. Chủ nhân của bọn hắn quả nhiên không tầm thường, chỉ dùng một chiêu như vậy, liền không tốn chút công sức nào đã khiến Nam Cương tự mình bại lộ cách bài bố binh lực của mình.

"Hãy mau đem bản đồ bài bố binh lực giao cho ta." Đôi mắt sắc bén của Tư Đồ Cảnh Diễn không có gì thay đổi, chỉ là bình thản không một gợn sóng phân phó một câu, hình như đã sớm sự liệu được tất cả hành động của Nam Cương.

"Nắm chắc như vậy?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, thấy vẻ mặt Tư Đồ Cảnh Diễn không có một chút dao động, người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng Thẩm Thiển Mạch có thể thấy được, từ trong ánh mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn, thấy được sự nắm chắt của hắn.

Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên nụ cười tà mị mà khí phách, tay nắm lại, thản nhiên nói, "Địa hình Nam Cương phức tạp, nơi hiểm yếu rất nhiều, đây là chỗ bọn hắn dựa vào. Nhưng nếu ta nói ta đã sớm biết địa hình Nam Cương, đối với những nơi hiểm trở kia cùng với phương pháp tấn công, cũng đã sớm có mưu lược rồi?"

Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói, đôi mắt đen nhánh thoáng qua một tia sáng, lông mày nhướng lên, hiện lên nụ cười khát máu.

Tư Đồ Cảnh Diễn quả nhiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Nắm rõ tất cả địa hình, biết ứng phó ra sao, đây tuyệt đối không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được. Chắc hẳn ngay từ lúc đi tới Nam Thành lần trước, hoặc là, ngay từ trước lúc chống đối với Nam Cương, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng đã tìm hiểu tường tận đối với Nam Cương.