Chuyện cũ

Thiên Khuyết lâu, khách điếm tốt nhất Kinh Thành.

"Mạch Nhi đã trở lại?" Thanh âm mang theo từ tính mị hoặc vang lên.

Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn lại, đập vào mắt là một bóng dáng tà mị đến tận xương. Tư Ðồ Cảnh Diễn một thân hồng y xinh đẹp, vạt áo trước ngực không chỉnh tề lộ ra một mảng da thịt trước ngực, ngón tay thon dài như bạch ngọc đang giữ bầu rượu, trên mặt là nụ cười tà mị điên đảo chúng sinh.

"Trầm Hương ngàn năm. Rượu ngon." Thẩm Thiển Mạch ngửi mùi rượu bốn phía, nhếch miệng nở nụ cười, trong mắt thoáng qua tia hứng thú, mở lời khen ngợi.

"Không ngờ Mạch Nhi cũng là một hảo thủ về rượu (*)." Tý Ðồ Cảnh Diễn cầm một bầu rượu khác trên bàn ném tới trong tay Thẩm Thiển Mạch, nụ cười càng lớn, "Ðã như vậy, Mạch Nhi liền uống cùng ta."

(*) Hảo thủ: Tay nghề tốt, lão luyện => Ý của cụm: là một người lão luyện về rượu.

Thẩm Thiển Mạch tự nhiên tiếp nhận bầu rượu, vén lên áo bào trắng, ngồi xuống bên bàn, ngón tay mở bầu rượu, rót cho mình một ly, cười nói, "Bạch ngọc thượng hạng, Cảnh Diễn, chàng thật xa xỉ."

"Sao có thể bằng Mạch Nhi, đem đồ sứ thượng đẳng để trút giận?" Tư Đồ Cảnh Diễn tươi cười tà mị, trong mắt mang mấy phần vui đùa nói.

Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói vậy, hơi sững sờ, quả thật nàng đã từng làm đồ sứ thượng đẳng của Ma Cung vỡ tan tành, còn khiến Lão Cung Chủ tức giận không nhẹ, nhưng sao Tư Đồ Cảnh Diễn có thể biết mấy chuyện này, không khỏi nhíu mày hỏi: "Sao chàng biết?!"

"Toàn bộ về Mạch Nhi, ta đều muốn biết." Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên vẻ nghiêm túc, do rượu mà con ngươi có phần mê ly càng thêm mê người, hắn nói, "Bao gồm toàn bộ những chuyện Mạch Nhi ở Kỳ Nguyệt."

"Toàn bộ mọi chuyện về ta ở Kỳ Nguyệt?" Thẩm Thiển Mạch thấp giọng lặp lại một câu, nhíu mày hỏi, "Vậy chàng đã biết những gì?"

"Những chuyện có thể biết đều đã biết. Ta có thể hiểu vì sao nàng lại hận người phủ Thừa Tướng như vậy, nhưng ta không hiểu, vì sao nàng lại hận Thượng Quan Triệt như vậy?" Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo nghi vấn, còn có lo lắng bị che giấu rất tốt, hắn chậm rãi hỏi, "Nàng và hắn, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Có thể lý giải tại sao nàng hận người của phủ Thừa Tướng như vậy? Không, hắn không hiểu được, kiếp trước nàng đã phải chịu đựng những thống khổ cùng tư vị bị phản bội, làm sao hắn có thể hiểu rõ đây?

Giữa nàng và Thượng Quan Triệt đã xảy ra chuyện gì. Muốn nàng mở miệng nói như thế nào, nói cho hắn biết, nàng đã từng thành thân cùng Thượng Quan Triệt, đã từng toàn tâm toàn ý yêu Thượng Quan Triệt, nhưng thứ tình cảm ấy lại bị Thượng Quan Triệt vô tình vứt bỏ, trơ mắt nhìn con của mình chết, trơ mắt nhìn nam nhân mình thích nhất ôm nữ nhân khác, ép nàng uống độc dược xuyên tràng.

Nói cho hắn biết, trời cao thương hại nàng, cho nên cho nàng cơ hội sống lại, để toàn bộ đều lui về điểm xuất phát, để nàng trở nên cường đại, để nàng tự tay mang đau đớn cùng tư vị bị phản bội đã trải qua đẩy những kẻ đó vào con đường vạn kiếp bất phục?

Nhưng…, hắn sẽ tin tưởng sao? Chuyện hoang đường như vậy, nếu không phải nàng tự thân trải nghiệm, chỉ sợ nàng cũng sẽ không tin tưởng.

"Ta..." Thẩm Thiển Mạch mở miệng, nhưng không biết nên nói như thế nào, nhìn ánh mắt Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng đột nhiên không mở miệng được, ánh mắt chân thành tha thiết như vậy, đem toàn bộ lời nói qua loa của nàng nuốt lại.

"Mạch Nhi, nếu nàng không muốn nói, ta sẽ không ép buộc nàng." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn ra Thẩm Thiển Mạch khó xử, dịu dàng nói.

Nếu Thẩm Thiển Mạch không muốn nói, như vậy hắn cũng sẽ không hỏi, cho dù như vậy sẽ khiến hắn ngày đêm vì vấn đề này mà khó chịu, dù như vậy hắn sẽ lo lắng sợ hãi, hắn cũng không nguyện ý bức bách nàng chút nào.

"Không phải ta không muốn nói, chỉ là, ta nói chàng cũng sẽ không tin." Thẩm Thiển Mạch thấy trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn là dịu dàng và cưng chiều, bật thốt lên.

Tư Đồ Cảnh Diễn lộ ra một nụ cười thoải mái, từ từ đưa tay nắm tay Thẩm Thiển Mạch, dịu dàng nói, "Nàng nói, ta đều tin."

Trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, đó là độ ấm của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng là tình yêu cùng sự tin tưởng của hắn đối với nàng, Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, thấy đôi con ngươi mị hoặc như hắc diệu thạch của Tư Đồ Cảnh Diễn, giờ phút này đang thâm tình nhìn nàng, có lẽ, nàng nên nói cho hắn biết…

Dù sao những chuyện này, nàng chưa bao giờ nói với bất cứ ai, chỉ có thể mặc cho nó từ từ rữa nát ở trong lòng, mới có thể khiến thù hận càng thêm cố chấp và khắc sâu. Bởi vì, trừ chính nàng, không có bất kỳ người nào có thể biết đến nỗi thống khổ của nàng.

"Ta đã từng bị phụ thân của mình lợi dụng, gả cho Thượng Quan Triệt." Thẩm Thiển Mạch từ từ mở miệng, trong mắt Tư Đồ CảnhDiễn  thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng vẫn thất ý để Thẩm Thiển Mạch nói tiếp.

"Thời điểm đó ta… cực kỳ ngu ngốc. Cho là phụ thân thực sự thương yêu ta, cho là Nhị tỷ thực sự sủng ái ta, cho là Thượng Quan Triệt thật lòng yêu ta. Nhưng, khi hài tử của ta bị Diêu Nhược Thấm cùng Diêu Tuyết Không liên thủ giết hại, ép ta nhìn Thượng Quan Triệt cùng Diêu Nhược Thấm hoan ái, khiến ta bị Thượng Quan Triệt ép buộc uống độc dược xuyên tràng mà chết, ta mới nhìn rõ hết thảy!" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch  mang theo khổ sở, mang theo hận ý.

Tư Đồ Cảnh Diễn không nói gì, chỉ nắm thật chặt tay Thẩm Thiển Mạch, dùng hành động nói cho nàng biết, hắn đang ở đây, hắn ở đây.

"Là ta quá ngu ngốc quá ngây thơ! Phụ thân từ ái, cũng chỉ vì lợi dụng ta! Nhị tỷ thương yêu cũng chỉ muốn ta buông lỏng cảnh giác, còn nàng ta một lần lại một lần tính kế hại ta! Mà Thượng Quan Triệt, người ta gọi là phu quân, cũng chỉ vì lợi dụng ta mà leo lên đế vị! Hắn tức giận, không chỉ có thể độc ác giết ta, ngay cả con của chúng ta, hắn cũng có thể đứng nhìn nó bị sát hại ngay trong bụng ta!" Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch thâm trầm, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc mà tàn nhẫn, "May mà… ông trời có mắt, để ta trùng sinh, trở lại điểm xuất phát, trở lại năm ta mười tuổi!"

"Mạch Nhi, đều đã qua rồi. Nàng hãy coi như đó chỉ là một cơn ác mộng thôi. Từ nay về sau, có ta chăm sóc nàng, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến nàng!" 

Tư Đồ Cảnh Diễn đau lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch, nàng đang cười, nhưng hắn có thể nhìn thấy đau đớn sau nụ cười đó, ôm thật chặt người trong ngực, hắn đã không biết nàng đã phải chịu nhiều thống khổ như vậy.

Hắn lại còn nói hắn hiểu được. Hắn căn bản cái gì cũng không hiểu được. Nàng trải qua những chuyện như thế nào mới có thể thống khổ tan nát cõi lòng như vậy?!

Bị Tư Đồ Cảnh Diễn cường thế ôm lấy, Thẩm Thiển Mạch không phản kháng, cũng không có đường phản kháng, nàng dựa thật sát vào ngực Tư Đồ Cảnh Diễn, cảm thấy tim hắn vì nàng mà đập, một khắc kia, nàng cảm thấy, nàng chịu những thương tâm khổ sở kia cuối cùng cũng được bộc bạch.

"Nếu chàng thương tổn ta thì làm thế nào?" Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, con ngươi đen nhánh tinh khiết không chút tạp chất, nàng cười yếu ớt hỏi.

"Mạch Nhi tùy ý xử trí, ta tuyệt không hoàn thủ." 

Tư Đồ Cảnh Diễn nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của Thẩm Thiển Mạch, giờ khắc này hắn mới chân chính xác nhận, người trong ngực đã thật sự thuộc về hắn rồi.

Thẩm Thiển Mạch nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tư Đồ Cảnh Diễn, không khỏi cười khẽ, "Cảnh Diễn, lời này là chàng nói, nếu chàng thật sự làm tổn thương ta… ta…" Lời còn chưa dứt, trong lòng Thẩm Thiển Mạch thầm nghĩ, chỉ sợ ta cũng không xuống tay với chàng được.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhẹ nhàng điểm chóp mũi Thẩm Thiển:

"Mạch Nhi cứ xuống tay!"

Mạch Nhi, cả đời này, ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu nửa phần uất ức.