Lê Họa nhìn gói thuốc này, cảm thấy hơn đau đầu. Một số thì uống trước bữa tối ba viên, có một số thì uống vào bữa sáng hai viên, vài loại uống trước khi ăn, vài loại lại uống sau khi ăn. Cô đem toàn bộ thuốc đều phân loại ra, để lúc uống thuận lợi lấy. Lộ Thiểu Hành đem những viên thuốc này đặt trong tay nhìn một chút, Lê Họa đoán anh căn bản cũng không hiểu, cho dù bộ dáng anh biểu hiện ra ngoài tương đối "Hiểu".

"Bỏ xuống." Cô đem thuốc ở trong tay anh lấy xuống.

Thật sự là kỳ lạ, cô đối với cô gái kia rõ ràng rất để ý, nhưng anh không có giải thích, từ biểu hiện hôm nay, liền bình thường trở lại. Hơn nữa khiến cho trong lòng cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi hoài nghi anh, tại sao có thể .

"Cô gái kia thật là xinh đẹp." Cô đúng là nghĩ như vậy.

Lộ Thiểu Hành ngồi vào bên cạnh cô, tựa vào ghế sa lon, "Em tự ti?"

"Có một chút." Nói thật cũng không có cái gì ghê gớm.

Anh nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn cô, không biết đang suy nghĩ gì.

Cô nghi ngờ nhìn anh, "Lúc ở bệnh viện anh suy nghĩ cái gì?"

Cô đặc biệt muốn biết, lúc anh tưởng là cô mang thai trong lòng thấy như thế nào, nhưng sau khi nhìn tấm phim kia, anh không có lộ ra tâm tình không bình thường, làm cho cô có chút tiếc nuối.

"Cái gì cũng không nghĩ."

Bản lĩnh giả bộ của người này đặc biệt cao.

Cô đặt thuốc xuống, cầm lấy tay của anh, "Anh thật sự thích đứa nhỏ?"

"Không thích." Rõ ràng lưu loát.

Bỏ ra tay của anh, cũng không có do dự, sau đó đi đun nước. Anh không biết làm sao nhìn bàn tay bị thả ra của mình, lòng của phụ nữ, đúng là kim dưới đáy biển. Một phút trước còn lấy lòng, ngay sau đó có thể ghét bỏ.

Tìm điều khiển, thay đổi nhiều đài.

Sau khi cô đè xuống cái nút, phải dựa vào trên vách tường kia, một chân để ở trên tường, "Em phát hiện trong một cuốn sách của anh có kẹp một tấm ảnh."

Nếu hai người muốn duy trì niềm tin, vậy thử một lần, mà không phải một mình lo được lo mất, từ bây giờ cô bắt đầu không để ý . Có lẽ là thái độ hôm nay của anh, khiến cho cô có dũng khí trước nay chưa từng có.

"Bức ảnh?" Anh hình như chỉ là kinh ngạc, không có cảm xúc khác.

"Cô gái xinh đẹp." Cô nhắc nhở.

"A." Anh thả lỏng , "Anh còn tưởng rằng là ảnh khỏa thân của mình."

Người này. . . Chính cô cũng nhịn không được nở nụ cười, kéo theo phía dưới ngực rất đau, rất đau, khiến cho cô phải há miệng lớn hít thở.

"Làm sao vậy?" Anh từ trên ghế sa lon đứng lên đi về phía cô, "Vẫn còn rất đau?"

Cô gật gật đầu, anh lập tức lấy tay sờ vị trí đau kia của cô, "Tại sao có thể như vậy, có phải bệnh viện kia quá kém hay không, không có siêu âm ra?"

"Anh đừng nguyền rủa em." Chụp lấy tay của anh, thật sự rất đau, không phải đùa giỡn, "Làm trò, đừng tưởng rằng đối với em tùy tiện tỏ ra quan tâm là có thể nói sang chuyện khác."

"Cái gì gọi là đối với em tùy tiện tỏ ra quan tâm?"

"Anh có phân rõ cái gì là trọng điểm không?"

"Là em không có phân trọng điểm." Lộ Thiểu Hành nhíu mày nhìn cô.

"Em để ý bức ảnh anh kẹp trong sách kia." Muốn cô nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ chỉ số thông minh của người khi yêu đều vô cùng thê thảm.

"Anh biết." Biết còn như vậy, "Ý của anh là em việc gì phải đi để ý người không ảnh hưởng đến cuộc sống của em?"

Vấn đề này của bọn họ, chính là anh cảm thấy cái gì cũng không để ý, nhưng lại không nói, sau đó cô liền miên man suy nghĩ, lại tưởng rằng anh cảm thấy hoàn toàn không quan trọng, một lần lại một lần như vậy tuần hoàn.

"Em chính là muốn nghe anh nói." Cô cố chấp nhìn anh, bất kể quan trọng hay không quan trọng chính là muốn từ tong miệng anh nói ra thông tin này.

Lộ Thiểu Hành có chút bất đắc dĩ, "Đây không phải là việc vô cùng lãng phí thời gian?" Hoàn toàn không thể hiểu trong đầu của phụ nữ suy nghĩ cái gì.

"Đó là đối với anh nhưng đối với em không phải. Em hi vọng anh có thể rõ ràng ngắn gọn nói cho em biết tất cả về cô gái kia, mà không phải là anh cảm thấy không quan trọng, sau đó cũng đem loại 'Không quan trọng' này đặt lên trên người của em. Em sẽ cảm thấy rất quan trọng, có lẽ quan trọng cũng không phải là cô gái kia cùng anh từng có quan hệ như thế nào, hay là anh đối với cô ấy có tình cảm hay không, Quan trọng là... Thái độ của anh, cái gì cũng không muốn nói cho em biết."

Lộ Thiểu Hành sửng sốt, sau đó mới sờ mặt của cô, "Anh nghĩ rằng..."

Anh vẫn tin tưởng chính mình sẽ không phạm sai lầm, sẽ luôn kiên định, cũng đem loại kiên định này giao cho người bên cạnh, để cho bọn họ cũng tin tưởng anh như vậy. Giờ phút này mới phát hiện, loại ý tưởng này có lẽ thực sai lầm, người khác không phải là anh, biết anh đang suy nghĩ cái gì, sau đó sẽ làm cái gì, đối với anh tất cả đếu có hoài nghi?

Cô là bởi vì như vậy mới cảm thấy bất an?

Mới muốn rời đi?

Mới có thể như gần như xa?

Nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của cô, "Bỏ qua cho anh, thực sự anh từng thích cô ấy, đó đều là quá khứ. Người em nhìn thấy ở bệnh viện là em gái của cô gái trong ảnh, chỉ là đơn giản như vậy."

Xoa xoa tóc của cô, không nên suy nghĩ bậy bạ.

Anh nhìn ánh mắt của cô, không có một tia tránh né, loại ánh mắt chân thành này cô khát vọng đã lâu.

Nhẹ nhàng ôm lấy anh, thực ra cô muốn rất đơn giản, không cần hứa hẹn, nhưng ít nhất có thể làm cho lúc cô nhớ tới anh, có thể nghĩ đến thiên trường địa cửu.

Lộ Thiểu Hành cũng vỗ vỗ sau lưng cô, trấn an cảm xúc của .

Lúc ngủ, có lẽ cô thực sự rất đau, không nhúc nhích.

Lộ Thiểu Hành có chút không biết làm sao, "Em kéo áo lên để anh xem xem."

"Anh muốn làm gì?"

"Tiện nghi anh sớm chiếm qua, em đang đoán mò cái gì."

"Em cái gì cũng không có nghĩ."

Nghe lời đem áo kéo lên, anh nhìn nhìn, chỗ đó không có gì rõ ràng, không có đỏ lên, không có cái gì kỳ lạ, "Nơi này đau?" Anh dùng tay sờ sờ phía dưới ngực của cô.

"Ừ."

Còn không dừng, ngoại trừ nơi đó, phạm vi đau đớn lan ra rất nhiều, động một chút liền đau. Trước khi đi bệnh viện, cô còn nghĩ mình nên viết di thư như thế nào.

"Muốn uống thuốc. Nếu còn không có hiệu quả, lại đi bệnh viện." Anh đưa ra phương án giải quyết.

"Ừ."

Cô nằm thẳng, anh ôm lấy cô.

"Nếu em thực sự chết, anh có thể khóc vì em hay không?"

"Sẽ không."

Véo anh, "Tại sao?" Cô lại yêu cầu không cao, khiến cho anh vì cô khóc một chút, cũng không phải khiến cho anh vì cô chịu tang.

"Việc gì phải vì em chết lãng phí sức lực? Em phải chết thật... khiến cho anh nghĩ, anh muốn lấy một cô gái xinh đẹp có gia thế, dáng người đặc biệt tốt, sẽ không chọc anh tức giận, có tính cách dịu dàng làm vợ."

Cô tức giận đến phát run, "Anh nói lời hay sẽ chết sao."

"Sẽ." Vỗ vỗ cô, "Ăn cơm thật ngon, ngủ thật tốt, còn sống nên hưởng thụ, biết không?"

Lộ Thiểu Hành đem công việc đều an bài ổn thỏa, lúc này mới cùng nhóm nhân viên cùng đi căn tin ăn cơm, anh đối với việc anh uống không để ý lắm, cũng vui vẻ cùng nhân viên ăn ở nhà ăn, địa điểm gần, hoàn cảnh cũng không tệ.

Anh lấy một phần cơm, tìm một vị trí trống liền ngồi xuống.

Dưới tình huống bình thường, cách vị trí của anh ba thước sẽ không có ai ngồi, anh đối với chuyện này không có phản ứng gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến anh, tất cả đều trong phạm vi có thể chấp nhận.

Hậu Gia Lâm bưng một phần cơm, ngồi vào đối diện anh, "Không ngại em ngồi đây dùng cơm chứ?"

Cô cười thoải.

Anh gật gật đầu, khẳng định không có khả năng nói ra lời từ chối.

Anh không chủ động nói chuyện, Hậu Gia Lâm ăn một nửa, cuối cùng có chút không tiếp nhận được, "Tại sao lợi dụng em?" Cô nhìn anh, cô suy nghĩ rất lâu, mới nghĩ ra đáp án.

Tại sao cha mẹ cô đến nhà anh, anh không có thái độ bài xích, thậm chí có chút giống như cam chịu. Khác biệt chính là cô thật sự nhập diễn, nhưng anh cái gì cũng không có. Cô cũng không ngốc, trở về suy nghĩ rất lâu, kết hợp với tin tức của nhà họ Lộ bây giờ, cô cũng đoán được vài phần. Vài người con trai nhà họ Lộ này, dù cho ồn ào, hôn nhân đại sự cũng chỉ có thể từ cha mẹ an bài. Đoạn thời gian trước Lộ Ôn Diên hình như đã gây ra chuyện gì đi, nhưng bây giờ hình như đã bị xử lý, ít nhất ở mặt ngoài là như thế này. Lúc trước Lộ Ôn Thịnh cũng là vì loại sự tình này cùng người nhà trở mặt, kết quả thì sao, bị đưa ra nước ngoài, bây giờ mới trở về, cho dù vẫn là thiếu gia nhà họ Lộ, nhưng vài năm nay, "Hoàn Quang" cũng sớm do Lộ Ôn Diên cầm quyền. Tại hoàn cảnh này, nếu Lộ Thiểu Hành lại gây ra chuyện gì ồn ào, kết cục khẳng định không có khả năng thay đổi. Phải biết rằng tiểu thư duy nhất của nhà họ Lộ, đối với hôn nhân kiên trì, kết quả là cùng nhà họ Lộ cắt đứt quan hệ, náo thành cá chết lưới rách.

Người như Lộ Thiểu Hành vậy, khẳng định sẽ không đem chuyện của mình bày ra, trở thành đả kích với cha mẹ. Huống chi cho dù bản thân Lộ Thiểu Hành không sợ, cũng không nhất định cô gái kia không sợ.

Cho nên mới biểu hiện như vậy lúc cha mẹ của cô đến Lộ gia, một mặt là để cho Lộ Chính Nhiên và Đường An An thả lỏng cảnh giác, một mặt khác chính là hi vọng chính cô mở miệng nói với cha mẹ là bọn họ không thích hợp.

Khi ở bệnh viện, anh rõ ràng có cơ hội để cho cô tránh đi, không nhìn thấy một màn kia. Nhưng anh không có, tất nhiên có thể lý giải là anh không kịp để cô tránh đi, nhưng điều này rất thấp. Hơn nữa có thể chính là Lộ Thiểu Hành cố ý để cho cô nhìn thấy chuyện của anh cùng người con gái kia.

Cho dù cô là một cô gái bình thường cũng sẽ có cảm xúc kiêu ngạo, huống chi một tiểu thư thế gia, cứ như vậy. Cô nhất định sẽ không đối với Lộ Thiểu Hành tỏ ra hứng thú, anh chỉ cần cho cô thông tin như vậy, cô sẽ chủ động trở về gặp cha mẹ yêu cầu không muốn cùng anh ở cùng một chỗ. Có thể giải quyết một người phiền phức, đồng thời không làm bại lộ chuyện của anh.

Đến tột cùng anh là hạng người gì, tâm tư kín đáo thành cái dạng này?

Lộ Thiểu Hành ăn cơm xong, mới nhìn cô, dường như không có nghe được vừa rồi cô nói cái gì, "Không thể ăn sao? Anh cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm."

Anh giả bộ không biết, nói.

Cô nhìn anh, "Hôm nay em sẽ từ chức."

Anh không có lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ là nhìn cô, "Tại sao?"

Để cho cô đưa ra một cái nguyên nhân, nguyên nhân này còn phải làm cho cha mẹ hai bên đều tán thành.

"Em không quen ở nơi này. Có lẽ vẫn là nước Mĩ thích hợp với em hơn, em nghĩ quay về Mĩ."

Lộ Thiểu Hành gật gật đầu, "Một khi đã như vậy, anh lại giữ em lại có chút không hợp với đạo làm người, nhưng thời gian này cùng em làm việc rất thoải mái."

Hậu Gia Lâm khẽ cắn môi, "Em sẽ nói cho cha mẹ của em biết quyết định này."

Anh vẫn chỉ gật gật đầu.

"Anh từng thích chị của em đi." Cô vẫn muốn từ trong miệng của anh nói ra một chút này nọ, cho dù không có ý nghĩa gì, chính là không nghĩ hiện tại xoay người rời đi như vậy.

"Đúng." Thừa nhận không có gì ghê gớm.

"Em giống chị của em sao?"

"Giống."

Nếu như giống tại sao anh chưa bao giờ đem cô trở thành chị của cô?

"Giống nhau cũng không phải, đúng hay không?" Hậu Gia Lâm có chút đau thương, chị gái cảm thấy anh không chân thực, cô lại thích người trước kia không chân thực như thế, người sau này mới chân thật, cho dù một phần chân thật kia cũng không phải biểu hiện ở trước của mặt mình.

Lộ Thiểu Hành trầm mặc.

"Nếu chị gái của em còn sống thì sao? Chị ấy lại xuất hiện trong cuộc sống của anh. Anh có thể lựa chọn chị ấy hay không?"

"Chính là nếu? Điều này vốn không thể xảy ra."

"Anh chưa bao giờ nghĩ chuyện này có thể?"

"Chưa.”

"Cho nên anh không có trả lời việc nếu như này." Muốn chứng minh chị của mình mới là người độc nhất vô nhị trong lòng của anh, mới là không thể thay thế.

"Có thể trả lời." Lộ Thiểu Hành nhìn cô, "Anh chán ghét phiền phức."

Cô nghe đã hiểu, anh chán ghét phiền phức, cho nên sẽ không đổi một người phụ nữ, bất kể người phụ nữ kia là ai.

Ngay cả một người phụ nữ anh cũng không hiểu, sẽ không tự mình tìm phiền toái tìm càng nhiều phụ nữ tới chịu tội.

Cô không biết mình nên khóc hay là nở nụ cười.

Rất may mắn, người phụ nữ đầu tiên khiến cho anh chấp nhận phiền phức.

Không may, cô làm sao không có gặp được anh lúc anh bằng lòng chấp nhận phiền phức.