Đan Vân Sơ quyết định chờ cho vết thương lành, điều hòa trạng thái tốt nhất, rồi tính tiếp, mặt khác, cô cảm thấy nếu Tiểu công chúa trong vài ngày không thấy mình thì nhất định trong lòng cảm thấy lo lắng, có khi gặp lại có thể sẽ tha thứ cho mình.

Dưỡng thương đúng một tuần, Đan Vân Sơ chính là điển hình không xứng đáng với chức vụ tình nhân nhất, ngày hôm qua còn nói theo đuổi người ta, tiếp theo liền lập tức mất tích một tuần, thực làm cho người ta hoài nghi lòng thành tâm của cô. Kỳ thật Đan Vân Sơ vô cùng có lòng, một tuần này đều là đang bế quan học tập cách theo đuổi nữ nhân.

Lúc Đan Vân Sơ xuất hiện lại, Diệp Tuyền Vũ mặt lạnh như muốn làm cho Đan Vân Sơ chết cóng, Đan Vân Sơ trong lòng cảm thấy rất không ổn, Tiểu công chúa hình như lại nổi nóng rồi. Diệp Tuyền Vũ chuẩn bị mở cửa đi vào, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Đan Vân Sơ, chỉ là liếc mắt nhìn Đan Vân Sơ một cái, đã cảm thấy tức giận. Đan Vân Sơ vội vàng giữ chặt Diệp Tuyền Vũ, rất vô tội nói: "Tiểu công chúa, chị suy nghĩ một tuần, cuối cùng cũng biết làm thế nào để theo đuổi em."

Diệp Tuyền Vũ muốn rút tay ra, Đan Vân Sơ không cho nàng rút ra, nắm rất chặt. Diệp Tuyền Vũ căm tức nhìn Đan Vân Sơ, cái người này vĩnh viễn đều là như vậy, chị ta luôn hiển nhiên cho rằng mình sẽ đợi chị ta, chị ta muốn tới thì tới, không muốn tới thì không tới.

"Tiểu công chúa, thật sự, trong vòng một tuần này chị luôn suy nghĩ cách làm thế nào cho em vui . . ." Đan Vân Sơ nói mấy phần không được tự nhiên, cô cảm giác khi xưa mình đi thi cũng còn chưa chuẩn bị nghiêm túc đến như vậy.

"Chị muốn gọi điện thoại cho em, nhưng nhớ em đã ném điện thoại đi, đêm đó muốn tới, nhưng là tay đang bị thương, lái xe không an toàn . . ." Đan Vân Sơ chân thành tha thiết nói xong, làm cho Diệp Tuyền Vũ đang tức giận cũng hơi hơi vơi một ít.

"Hôm đó cô tự mình lái xe về sao?" Diệp Tuyền Vũ vấn đáp.

"Tiểu công chúa không cần lo lắng, hôm đó chị lái xe rất chậm, cho nên không có chuyện gì." Đan Vân Sơ cười nói.

"Ai lo lắng cho cô! Tôi với cô đâu có quan hệ gì?" Diệp Tuyền Vũ lạnh nhạt nói với Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ những cái khác thì không biết, nhưng thật sự là da mặt ngày càng dày, cứ thế mà tăng.

"Tiểu công chúa nhắm mắt lại đi, chị sẽ làm cho em ngạc nhiên!" Đan Vân Sơ vẻ mặt thần thần bí bí nói.

"Cô có ý đồ gì?" Diệp Tuyền Vũ nghi ngờ hỏi.

"Thì em cứ nhắm mắt lại đi." Đan Vân Sơ thúc giục nói.

"Không muốn."

"Nhắm lại đi, 5s, chỉ 5s thôi được không?" Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ cứng đầu, nếu không nhắm mắt, thì sẽ không cho vào cửa.

Lấy lòng người, lấy lòng mà bá đạo như thế, ngoài Đan Vân Sơ thì còn ai đây? Diệp Tuyền Vũ bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

"Được rồi, có thể mở mắt."

Diệp Tuyền Vũ mở mắt, liền thấy một bó hoa hồng đỏ, đừng nói cái ngạc nhiên mà Đan Vân Sơ nói chính là cái này? Một chút cảm giác ngạc nhiên đều không có, Đan Vân Sơ như thế nào có thế tầm thường như thế đây?

"Đây là cái cô suy nghĩ suốt một tuần sao?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, xem ra muốn cho Đan Vân Sơ nghĩ ra được một cái gì đó ngạc nhiên thì quả thật còn khó hơn lên trời.

"Vì cái gì em một chút ngạc nhiên cũng không có, đây là lần đầu tiên chị tặng hoa cho người khác đó!" Đan Vân Sơ giọng giống như Diệp Tuyền Vũ lúc nãy.

"Bắt đầu từ năm mười ba tuổi, tôi cơ hồ mỗi ngày đều nhận được hoa, đặt biệt là hoa hồng đỏ, cô cảm thấy tôi nên ngạc nhiên sao?" Diệp Tuyền Vũ hỏi ngược lại.

"Cái kia không giống, người khác tặng so với chị tặng đương nhiên là không giống." Đan Vân Sơ tính tình nữ vương nổi lên, cô tặng, có thể so sánh với bọn ruồi bọ kia sao?

Cô thì tốt lắm à, Diệp Tuyền Vũ nghĩ. Trên thực tế quả thật Đan Vân Sơ tặng thì cũng tốt rồi, chí ít cũng không phải ném hoa vào Diệp Tuyền Vũ, tuy rằng không muốn nhận, nhưng cũng không muốn ném.

Diệp Tuyền Vũ là đã nhìn ra, Đan Vân Sơ lấy lòng, mặc kệ cô có thích hay không, cô đều phải thích, tính cách bá đạo một chút cũng không vì hoàn cảnh bất lợi mà biến mất.

"Tôi không thấy có cái gì không giống, với lại tôi còn rất ghét hoa hồng đỏ." Diệp Tuyền Vũ liếc nhìn bó hoa một cái, xem thường nói, thực ra thì hoa hồng đỏ cũng là rất cố gắng rồi. Nói thật thì cho dù là Đan Vân Sơ tặng một bó to hành tây, thì Diệp Tuyền Vũ cũng sẽ càng nhìn càng vừa mắt.

"Ghét sao? Vậy thì tôi vứt." Đan Vân Sơ mặt suy sụp xuống, đem bó hoa hồng Diệp Tuyền Vũ không định nhận chuẩn bị vứt vào thùng rác, nhưng lúc này, cô thấy được một tia không hài lòng của Diệp Tuyền Vũ lóe lên, đem bó hoa đang định vứt rút về, Tiểu công chúa chết tiệt thật là nói một đằng nghĩ một nẻo mà, Đan Vân Sơ tuyệt đối là cố ý.

"Đây là tặng Tiểu công chúa, nếu vứt thì cũng phải là Tiểu công chúa vứt, nhưng mà Tiểu công chúa muốn vứt bỏ, thì chị sẽ đau lòng." Đan Vân Sơ đem hoa hồng nhét vào tay Diệp Tuyền Vũ, không quan tâm Diệp Tuyền Vũ nhận hay không nhận.

"Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ có chút bực chính mình, biết rõ Đan Vân Sơ là đang giở trò.

"Sao? "Đan Vân Sơ từ phía sau lưng ôm eo Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ muốn tránh ra, nhưng là Đan Vân Sơ nhanh ôm chặt lấy, không cho tránh ra.

"Cô đừng tưởng rằng tặng hoa cho tôi thì cô có thể vượt qua . . ." Diệp Tuyền Vũ lạnh lùng nói.

"Đương nhiên đây chỉ là bắt đầu, thế nhưng Tiểu công chúa còn muốn cái gì đây? Chị đem cả người chị đưa cho Tiểu công chúa được không?" Đan Vân Sơ đem mặt vùi lên cổ Diệp Tuyền Vũ cọ cọ, chỉ có lúc này, mới cảm thấy được hạnh phúc, cả một năm tới nay trong tâm luôn luôn là trống không, có trước mắt người này, mới có thể lấp đầy lòng mình.

Diệp Tuyền Vũ im lặng, Đan Vân Sơ nói câu này chỉ là nói chơi, nhưng lại chọt trúng tâm Diệp Tuyền Vũ, cái gì nàng cũng không muốn, nàng chỉ cần Đan Vân Sơ, cái người trong lòng của mình.

"Được, tôi muốn cả người cô, nên từ nay về sau thân thể cùng tâm của cô đều thuộc về tôi, cô không còn là chủ, tất cả chủ quyền đều thuộc về tôi." Diệp Tuyền Vũ quay đầu hướng Đan Vân Sơ nói.

Diệp Tuyền Vũ vẻ mặt phi thường nghiêm túc, Đan Vân Sơ hơi sững sờ, Tiểu công chúa nếu nói thật, thì đây không phải là mình hoàn toàn bán thân sao?

"Như thế nào, không muốn?" Diệp Tuyền Vũ nhíu mày hỏi.

"Vậy chị cũng có thể có chủ quyền trên người Tiểu công chúa phải không?" Đan Vân Sơ không quên vì mình tranh chút chủ quyền.

"Không, cô là của tôi, và tôi cũng là của tôi." Diệp Tuyền Vũ không thương lượng nói.

"Đó thật không công bằng . . ." Đan Vân Sơ nói thầm.

"Đan Vân Sơ, cô hình như đã quên, bản thân cô mang tội, tất nhiên là cô cũng có thể cự tuyệt." Sau khi cự tuyệt, thì cũng đừng có tiếp tục tìm mình, nhưng đây rõ ràng là bức Đan Vân Sơ bán đất mà không lấy tiền mà.

"Chị đây có thể giữ lại một chút chủ quyền không?" Đan Vân Sơ cò kè mặc cả.

"Tôi muốn toàn bộ chủ quyền."

"Được rồi, em cần thì cho em thôi!" Bây giờ trước hết thoát khỏi cái cảnh thân mang tội đã, chủ quyền trên người Tiểu công chúa, sớm hay muộn cũng phải trở về, dựa vào cô đối với thân thể Tiểu công chúa rõ như lòng bàn tay.

"Đan Vân Sơ, cô bây giờ là của tôi, chỉ có tôi có quyền vứt bỏ cô, cô không có quyền vứt bỏ tôi, bằng không tôi sẽ giết cô." Diệp Tuyền Vũ quay người đem Đan Vân Sơ áp vào tường, hướng về phía Đan Vân Sơ vô cùng nghiêm túc nói.

"Tiểu công chúa cam lòng vứt bỏ chị sao?" Đan Vân Sơ đem môi dán lên bên tai Diệp Tuyền Vũ, tay ôm chặt lấy Diệp Tuyền Vũ, đem Diệp Tuyền Vũ áp vào thân thể của mình, biết Tiểu công chúa trong lòng vẫn là có chút cảm giác bất an, cô cũng biết Tiểu công chúa nói được thì làm cũng được, nhưng cô chẳng những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.

Thân thể cùng thân thể tiếp xúc sẽ trấn an tâm tình người, cũng sẽ mang đến cảm giác an toàn, ít nhất, Diệp Tuyền Vũ thích mình bây giờ được Đan Vân Sơ ôm chặt lấy, nhưng là nếu Đan Vân Sơ có thể an phận một ít thì tốt rồi.

"Tiểu công chúa thật gầy quá, ngay cả ngực cũng nhỏ đi rất nhiều. . ." Đan Vân Sơ có chút đau lòng nói, chỗ mềm mại đang dựa vào mình không còn lớn đầy đặn như trước kia, tay sờ tới trên lưng, thật là nhiều xương, không bằng cái cảm giác trước kia, cô phải đem nuôi Tiểu công chúa quay về như trước kia mới được.

Diệp Tuyền Vũ nghe được tiếng thì thầm, sắc mặt liền đổi, Đan Vân Sơ cái người này chính là thiếu dạy bảo, Diệp Tuyền Vũ dùng móng tay nhéo vào eo Đan Vân Sơ.

"Đau!" Đan Vân Sơ đau đến rụt người một chút, vạn ác móng tay, cô hận móng tay, cô nhất định sẽ đem móng tay Tiểu công chúa cắt trụi lủi.

"Tiểu công chúa, chị thương lượng chuyện này được không? Để móng tay thật không hợp vệ sinh, chị cắt được cho em được không?" Đan Vân Sơ nịnh hót nói.

"Tôi thấy để vậy cũng tốt!" Diệp Tuyền Vũ không cho là đúng nói.

"Móng tay gọn gàng chỉnh tề mới tốt . . ." Đan Vân Sơ ôm Diệp Tuyền Vũ nghiêng ngả đi đến trên ghế sa lon, cô một chút cũng không chịu buông Diệp Tuyền Vũ ra, ít khi Tiểu công chúa dịu dàng ngoan ngoãn để cho mình ôm, cô kéo Diệp Tuyền Vũ ngồi vào đùi mình, lấy ra đồ cắt móng tay âm mưu đã lâu, đồ cắt móng tay này thoạt nhìn thực sắc bén.

"Cô dám cắt, cô làm thử xem!" Diệp Tuyền Vũ tỉnh bơ, nhưng ánh mắt nhìn Đan Vân Sơ lộ ra một chút cỗ hàn khí.

Đan Vân Sơ nhìn thấy Diệp Tuyền Vũ giữ được móng tay rất đẹp, làm cho toàn bộ tay thoạt nhìn phi thường yêu khí, Đan Vân Sơ chần chờ một giây, bất kể là em ấy, móng tay này chính là hung thủ, hung thủ làm cho mình đau chết, cắt xong rồi nói sau, với Đan Vân Sơ mà nói, điều tồi tệ nhất trong mấy ngày qua chính là bị mấy móng tay xinh đẹp của Diệp Tuyền Vũ tra tấn cho chết đi sống lại, không có móng tay, cho dù Tiểu công chúa muốn giày vò, cũng không chết vì giày vò.

Đan Vân Sơ chỉ chốc đem móng tay Diệp Tuyền Vũ cắt trụi lủi, lộ ra đầu ngón tay trắng nõn thịt non, Đan Vân Sơ thấy thịt ở ngón tay Diệp Tuyền Vũ liền không khỏi vui sướng, thịt vẫn tốt hơn.

Kỳ thật Diệp Tuyền Vũ xem như rất dung túng cho Đan Vân Sơ, nếu thật nàng không muốn cắt thì sao có thể ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng Đan Vân Sơ, nhìn Đan Vân Sơ đem móng tay của mình cắt trụi lủi. Có điều là hiển nhiên Đan Vân Sơ không biết cắt móng tay là như thế nào, hừ, chờ cắt xong hết, khiến nàng xấu chết.

Đan Vân Sơ lần đầu tiên cắt móng tay cho người khác, lại còn cắt nghiêm túc như vậy, cắt xong, không quên mỗi ngón tay đều mài dũa hết các góc cạnh, cuối cùng cũng hài lòng, Đan Vân Sơ mới chịu buông đồ cắt móng tay xuống.

Đan Vân Sơ hiện tại mới phát hiện, Tiểu công chúa từ nãy đến giờ đều đặc biệt ngoan ngoãn, giống như em ấy hiện giờ đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng của mình: "Chúng ta hòa thuận rồi phải không?" Đan Vân Sơ cao hứng hỏi.

"Không!" Diệp Tuyền Vũ từ đùi Đan Vân Sơ đi xuống, đi vào toilet rửa tay.

"Người ta đem cả người đều tặng em, em còn muốn cái gì đây?" Đan Vân Sơ cũng lẽo đẽo đi vào, cũng rửa sạch tay, thân thể dán thân thể Diệp Tuyền Vũ, làm nũng hỏi.

"Nói sau!".