Cứ thế Lạc Ân mơ mơ hồ hồ gia nhập trận đấu; mơ mơ hồ hồ giết đi bọn thú dữ vòng 1; mơ mơ hồ hồ rút thanh kiếm *Lạc Ngân ra, một mình hạ hết 10 đối thủ vòng 2; mơ mơ hồ hồ đứng trước gương Lộ Pháp, nghiệm ra được 3 loại pháp thuật: Thủy, Hỏa và Thổ.

(*Lạc Ngân kiếm chính là thanh kiếm do chính sư phụ nàng là Cố Mạc Phong luyện chế riêng cho nàng trước khi mất tích.)

Từ đầu đến giờ, người kia vẫn chưa lộ mặt.

Mà nàng vẫn cứ ngẫn người vượt qua vòng này đến vòng khác.

Trong đầu nàng trống rỗng, cứ có việc gì liên quan đến hắn, nàng đều như thế.

Tuy lợi hại đến mức người khác câm nín, nhưng trên người nàng cũng có vài vết thương, tuy không sâu nhưng vẫn như những đóa hoa kinh diễm nở rộ trên bạch y tuyết trắng.

Không bất ngờ khiến cho người khác dù biết nàng lợi hại vẫn không khỏi thương tiếc.

Giờ đã là nửa đêm.

Vòng cuối cùng sắp được bắt đầu.

Lạc Ân như cũ đứng lặng người một chỗ, không biết đang có rất nhiều ánh mắt lưu luyến trên người mình.

Trong thâm tâm Lạc Ân lúc này:

Sư phụ sao vẫn còn chưa đến?!!

Đã nói sẽ chờ ta đạt được Vương mà!!!

Nhưng mà sao các ngươi cứ nhìn ta chằm chằm thế!!!! Ta biết ta lợi hại!! Ta biết ta dung mạo kinh diễm được không???

Thiếu nữ nào đó đang gào thét ở trong lòng, nhưng cái vẻ mặt lạnh tanh kia thật sự đã đánh lừa mọi người.

Nếu mà để họ đọc được mấy cái suy nghĩ dở hơi này thì…

Tâm thần phân liệt là có thật!

Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn từ phía sau nắm lấy cổ tay nàng, kéo lại.

May mà nàng phản ứng nhanh.

Lạc Ân nhanh chóng xoay người, tránh đi bàn tay to ấy, đang định bẻ cổ tay người nọ thì ngửi được mùi hương quen thuộc.

Nàng lập tức buông tay, mặc kệ người kia kéo mình vào lòng.

Sau đó bị tiếng cười khẽ trầm thấp kia làm cho triệt để hóa đá:

“Ân Ân sao lại tới đây? Nhớ phu quân sao…”

Lạc Ân: ???...!!!

Đây là giọng sư phụ đúng không? Cuối cùng người cũng tới rồi! Lồ ng ngực ấm áp thiệt nha.

Nhưng mà khoan! Phu quân là cái quái gì???

Đang chuẩn bị hỏi người kia cho rõ ràng.

Ai ngờ người đã cuối mặt xuống.

Lúc này người nọ ở rất gần nàng, môi của y gần như sắp chạm vào cần cổ của nàng.

Xung quanh nàng toàn là mùi trầm hương quen thuộc.

Đầu óc Lạc Ân chính thức chết máy.

Cố Mạc Phong không dấu vết ngửi lấy mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng, khoan khoái trên người thiếu nữ.

Vốn chỉ là nhân cơ hội để đánh dấu chủ quyền cùng tuyên bố với mấy người không có mắt kia, nhưng khi thật sự ôm nàng vào lòng, mùi hương của nàng khiến hắn trầm mê, không thể không chế thêm được mà tham lam lại gần hơn nữa.

Mười năm rồi, vẫn là mùi hương quen thuộc ấy? Thơm quá! Muốn hôn hôn!!!

Hôn là chưa thể được.

Hắn chỉ đành dời lực chú ý đi.

Bỗng nhìn thấy bạch y của nàng thế mà đã nhiễm đỏ quá nửa.

Sắc mặt trong nháy mắt đen ngòm.

“Ân Ân!!! Sao lại để bị thương thành ra thế này hả????”

Hắn thật sự tức giận.

Vốn đã cùng nàng so chiêu, hắn biết thực lực nàng tới đâu.

Dù ở đây có người mạnh hơn nàng đi nữa, thì chắc chắn nàng cũng không thể có thương thế như thế này được.

Vậy chỉ có thể là nàng căn bản không để ý bảo vệ bản thân mình mà thôi!

Nghe giọng điệu không dấu nổi tức giận của hắn.

Lạc Ân bây giờ mới thoát ra khỏi trạng thái chết não, nàng nhìn xuống thân mình, thấy toàn là máu mới hoảng hốt.

Sao nhiều máu quá vậy?

“Con…con…”

Tự nhiên người nọ trừng một cái.

Lạc Ân lập tức sửa miệng:

“Ta… ta… vừa rồi hăng hái chiến đấu quá nên không để ý! Với… với lại đây cũng đâu hoàn toàn là máu của ta chứ…”

Càng nói, giọng nàng càng nhỏ, đến cuối gần như là cuối m mặt xuống.

Thấy nàng bộ dạng cụp mắt, cuối đầu.

Những lời răn dạy nhất lời nghẹn lại.

Hắn đau lòng.

Không để yên thêm nữa, vị sư phụ nào đó nhân cơ hội ôm lấy vòng eo thon gọn của thiếu nữ rồi vận khinh công bay đi mất.

Trước khi đi còn ra lệnh cho mọi người dời thời gian lại một chút để nghỉ ngơi.

Mọi người từ lúc hắn xuất hiện đến nay không lên được tiếng nào: ???...!!!

Đây là sao vậy?

Cô nương kia là nương tử của Vương sao?

Ủa rồi thành thân khi nào vậy?

Còn Trình tiểu thư thì sao?

Rồi nói nghỉ ngơi là nghỉ ngơi thiệt hả???

Hàng ngàn câu hỏi vì sao xoay quanh mọi người.

Đáng tiếc không ai giải thích cho họ, đành phải tìm sự an ủi lẫn nhau.

Những tiểu thư vì Cố Mạc Phong mà đến: Tim ta đau quá!!!

Các vị công tử đang để ý đến Lạc Ân: Tim ta cũng đau!!!

Mấy vị cường nhân đang tranh giành nhận Lạc Ân làm đồ đệ: Tim chúng ta đau hơn!!!

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn phía Trình Tư Tư, nữ nhân này mới đây còn cười vui vẻ, khoe ân ái, bây giờ sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy của võ sư.

(Vì với các vị võ sư thời này, văn thơ của họ là âm \=)))

Trình Tư Tư đang ở trong nỗi kinh hách, tuyệt vọng, nhận được ánh mắt của người khác, nàng không thể chịu nổi nữa, liền đứng phắt dậy, hớt hải chạy đi.

Người hầu cuống quýt chạy theo sau.

Các nhân vật chính đều đi cả rồi.

Mọi người tỏ vẻ: Không sao.

Đời còn dài.

Chuyện này sẽ được làm rõ thôi.

NHẤT ĐỊNH LÀ THẾ!!!

Cũng không để bọn họ chờ quá lâu, chỉ một lát sau hai con người kia đã quay về.

Lần này đổi thành hai hắc y luôn.

Đã cùng màu còn cùng kiểu dáng.

Tất cả: Không thể tin được.

Không thể thế được.

Mắt chó của chúng ta!!

Hai người bộ dáng tươm tất.

Đặc biệt là cô nương lãnh tình kia thế mà lại ửng hồng đôi gò má.

“!!!”

“Vương đã làm gì cô nương nhà người ta thế hả??”

“…”

Lạc Ân quay mặt nhìn người nào đó đang cười đến mặt mày muốn nở hoa, im lặng giao ra cái nhìn chết chóc.

Tại sao sao? Tại vì hắn thế nhưng lại bắt nàng mặt đồ đôi! ĐỒ! ĐÔI! Còn bảo là vì tránh phiền phức sau này.

Bề ngoài thì nàng tỏ vẻ thế thôi, chứ thật ra trong lòng đã sớm thành mùa xuân hoa nở, chim hót líu lo rồi.

Hai người chậm rãi tách ra.

Vòng 4 chính thức bắt đầu..