Nhưng rất nhanh cô không cười được nữa.

Trong giờ học, các học sinh khác hay quay xuống nhìn mình thì cũng thôi đi, đường này ngay cả giáo viên các bộ môn cũng không tha mà thỉnh thoảng nhìn vào cô nữa! Lúc này, Lạc Ân mới sâu sắc hiểu được sức ảnh hưởng của người kia, hắn du ở thế giới nào cũng đều lóa mắt như vậy.

Cô cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Lạc Ân cũng không biết rằng, chính bản thân cô cũng thu hút người khác.

Cô chưa nhận thức được mình sẽ làm người khác nhớ thương như thế nào.

Ừm, cho tới lúc ra chơi, cô từ chối Kiều Kiều, ở lại thu dọn sách vở, đem lồ ng bánh bao ra ăn.

Trước đây, khi cô còn là đứa trẻ ăn mày, cô đã sâu sắc hiểu được tầm quan trọng của thức ăn, vì vậy, cô sẽ không bao giờ bỏ lỡ bất kì món ăn nào được đưa tới tay mình.

Kiều Kiều thấy thứ cô đang chuẩn bị ăn, bị màu trắng sữa của bánh bao đâm cho cay mắt, cô ta nở nụ cười cứng đờ, không nói gì nữa mà nhanh chóng đi mất.

Lạc Ân sao không biết địch ý của cô ấy, trong lòng chỉ mong cô ta không gây ra chuyện gì, không thì cô cũng biết mình sẽ làm ra cái gì đâu.

Còn đang mãi suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy không khí trong lớp học là lạ, ngước mắt lên thì thấy được một nam sinh tuấn tú đứng cách mình hai ba bước, đang nhìn cô chằm chằm, cả khuôn mặt non nớt đỏ bừng.

"Chà, lớp ta dạo này thu hút nhiều người nổi tiếng quá ha!"

"Đúng đúng, tự nhiên thấy mình cũng được thơm lây, ngày nào cũng được gặp người đẹp."

"Đẹp cái gì mà đẹp, ông đây còn đẹp hơn đây này!"

"Cho cậu ấy cái gương coi lại mình đi!!!"

Bạch Đồng nghe mọi người nói, càng đỏ mặt hơn, đã đến gặp người ta, nhưng cậu không biết làm sao cho phải, thấy cô nhìn mình, mắt không nhịn được mà cụp xuống.

Thiếu niên lớn lên mặt mày như họa, cực kì tinh xảo, da trắng môi hồng, sạch sẽ tuấn tú.

Lạc Ân không quen biết thiếu niên này, nhìn hắn cũng không có bước đến chỗ mình, nghĩ là hắn tìm người trong lớp nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn một cái rồi lại cuối xuống ăn bánh bao.

Bánh bao chỗ nào mà ăn ngon thế nhỉ? Có nên hỏi Cố Mạc Phong chỗ bán để sau này ghé thăm không?

Bạch Đồng thấy tỷ tỷ chỉ nhìn mình một cái rồi thôi, lập tức cảm thấy tủi thân.

Người kia nói tỷ tỷ của hắn ở thế giới này, hắn muốn gặp được tỷ tỷ thì tới đây.

Vậy nên hắn trốn sư phụ, chạy đến đây.

Hắn tới đây đã được một năm, lúc mới tới, hắn vẫn còn mặc trang phục của mình, tóc dài đến eo, tay cầm bội kiếm, người khác thấy dung mạo với cách ăn mặc của hắn, tưởng hắn là diễn viên hay gì gì đó, liền kí hợp đồng.

Hắn cứ thế ngơ ngác được người Bạch gia nhận nuôi, rồi đi làm người mẫu cổ trang.

Đừng nhìn Bạch Đồng non nớt như vậy mà lầm tưởng.

Ở thế giới kia, thật ra hắn đã 20 tuổi rồi! Có điều khi đến đây, không biết Bạch gia đã làm sao, hắn được đi học, ừm, học lớp 10.

Hắn tìm kiếm mãi cũng không thấy tung tích tỷ tỷ, mãi đến một ngày trước, hắn thấy được ảnh của một người rất giống với mẫu thân trên bức tranh mà sư phụ vẫn thường cho hắn xem, xuất hiện trên diễn đàn của trường, hắn mới chạy đến xác thực.

Hiện giờ, Bạch Đồng nhìn thấy dung nhan trước mặt, quả thật càng giống với người trong bức họa! Thật sự là tỷ tỷ của hắn rồi! Người kia nói, tỷ tỷ lớn hơn hắn 5 tuổi, lúc hắn vừa ra đời, cha mẹ đã không còn, được sư huynh của mẫu thân cưu mang, dạy dỗ nên người.

Vì vậy nên, khi biết được mình còn có một tỷ tỷ, hắn cực kì vui mừng.

Không thể làm tỷ tỷ sợ hãi, hắn phải tiếp cận dần, sau đó mới dần dần thân thiết!

Nghĩ đến đây, Bạch Đồng hít một hơi thật sâu, bước tới trước mặt thiếu nữ kia, nở nụ cười hơi ngượng ngùng, nói: "Chào...!chào chị, em là Bạch Đồng ở lớp 10A2, rất vui được làm quen với chị!".

Lạc Ân hơi khó hiểu nhưng vẫn lịch sự gật gật đầu: "Chào cậu, có chuyện gì sao?".

"Thật ra...!thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng ạ.

Em...!em chỉ muốn hỏi chị có hứng thú với việc làm người mẫu cổ trang hay không ạ? Em thấy chị rất hợp với đồ cổ trang đó ạ!".

Lúc Bạch Đồng nói chuyện còn hơi căng thẳng, không nhịn được liếc trộm Lạc Ân một cái, tỷ tỷ của mình đẹp quá đi!!!

Lạc Ân không ngờ còn có chuyện như vậy, hơi nhướng mày bất ngờ, lời từ chối đến bên miệng lại thành: "Cảm ơn cậu, chị sẽ suy nghĩ lại xem sao.".

Không biết tại sao nhìn vào đôi mắt ấy, Lạc Ân lại nhớ đến cha, đây là lần đầu tiền Lạc Ân thấy một đôi mắt giống với người cha quá cố của cô ở thế giới kia, vậy nên không khỏi hơi mềm lòng.

Bạch Đồng vốn đã chuẩn bị tinh thần bị cô từ chối, không ngờ, cô còn nói sẽ suy nghĩ lại, nhất thời vui quá không để ý mà đi đến gần cô hơn, cầm lấy bàn tay cô lắc lắc: "Được ạ, được ạ, chị suy nghĩ xong thì nói cho em nhé! Em là Bạch Đồng!".

Thật ra, cậu muốn nói, cậu là Lạc Đồng.

Nhưng không sao, sau này còn nhiều cơ hội.

Lạc Ân còn chưa kịp rút bàn tay ra, đã nghe được giọng nói của ai kia, dường như là nghiến răng nghiến lợi nói ra: "Hai người đang làm cái gì?".