"... Về chuyện của ta cùng Giang sư ca ... không hề có gì, ta không hề liên quan gì cả !"

Là Diêu Khanh Khanh!

A Li cảm thấy có chút khẩn trương, không tự chủ hơi hơi gồng cứng lưng lên.

Một giọng nam trong sáng khác lại vang lên: "Diêu sư muội không cần lo lắng quá mức, A Li là người như thế nào ta rất rõ ràng, không phải của nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ không cưỡng cầu."

Diêu Khanh Khanh vội la lên: "Hành sư huynh tuyệt đối không nên nói như vậy, Giang sư ca cùng Ngọc Li Thanh Thánh Quân là trời đất tạo nên một đôi, ta chính là dư thừa. Chỉ cần Ngọc Li Thanh Thánh Quân trở về, ta lập tức rời xa Giang sư ca, tuyệt đối không làm chuyện để mọi người đều khó xử."

Nàng ta dừng dừng một chút, thanh âm mang theo một tia chần chờ, "Chỉ là... ta cứ thấy thế nào ấy, ả yêu ma gọi là A Li kia không có chút xíu nào giống như là Ngọc Li Thanh Thánh Quân cả, ta lo lắng Giang sư ca chỉ là thương nhớ quá mức, mới nhận sai ả yêu ma kia thành nàng ấy. Hay hoặc là, ả yêu ma kia có bản lĩnh mê hoặc nhân tâm, ngay cả Vân..."

Diêu Khanh Khanh cắn cắn môi, thu hồi lời nói suýt nữa thốt ra.

"Diêu sư muội ngươi cứ an tâm. Ngọc Li Thanh là của muội muội của ta, nếu ta nhìn thấy tất nhiên có thể nhận ra nàng Ý. Nếu như Giang Thánh Quân thật sự bị một ả yêu ma ám ảnh, Ngọc Li Hành ta nhất định ở trước mặt hắn, tự tay đâm ả yêu ma kia, đỡ cho hắn lầm đường lạc lối! A, chẳng qua ta chỉ đóng cửa tu luyện ba trăm năm thôi, thực sự xem là ta đã chết sao? Cái yêu ma quái quỷ gì cũng dám giả trang xá muội ." Nam tử dừng một lát, thanh âm mang theo mất mát nhàn nhạt, "Loại chuyện như chuyển sinh chuyển kiếp này, ta thực ra không ôm hy vọng gì."

Diêu Khanh Khanh thở dài nói: "Đúng vậy, từ cổ chí kim chưa bao giờ nghe nói qua chuyện chuyển sinh thế này, rất mơ hồ . Bất quá, thật hy vọng Ngọc Li Thanh Thánh Quân được ông trời quan tâm, có thể một lần nữa trở lại thế gian! Điều này cũng là tâm nguyện lớn nhất hiện thời của ta."

"Diêu sư muội, ngươi quá có lòng rồi ."

"Đâu phải, trong tất cả mọi người của Tiên tộc, có ai không khâm phục Ngọc Li Thanh Thánh Quân đâu. Hành sư huynh, có được tin tức nàng ấy, hiện tại ngươi nhất định rất nóng lòng đúng không? Đều tại ta tu vi quá thấp, một mình ra không thể đối phó được đám Thực Tử yêu trong này, mà kỳ hạn sư phụ cho ta cũng sắp đến, ta thật sự không có cách nào mới làm phiền ngươi..."

"Không có sao, " Ngọc Li Hành ôn tồn nói, "Thực Tử yêu nhiều lắm cũng chỉ là ma quỷ cao giai một chút thôi, giải quyết nhanh gọn là được rồi. Vốn cũng không phải là chuyện của một mình ngươi, Giang Thánh Quân lại vì chuyện của A Li mà vướng tay vướng chân, ta giúp hắn đến trừ yêu cũng là chuyện phải làm ."

Hai nhân ảnh xuyên qua đám sương mờ, đi tới trước mặt A Li.

Chỉ thấy Diêu Khanh Khanh đã thay một bộ áo xanh, tóc búi lên đơn giản, còn cài một cây trâm Bạch Ngọc hình hoa Lan. Nam nhân bên người nàng ta dáng người cao gầy, cũng mặc áo xanh, đỉnh đầu còn đội tiểu quan Bạch Ngọc.

Thật hay cho một đôi bích nhân!

A Li khinh cười rộ lên, trào phúng nói: "Giang Nhật Dật là Giang sư ca, Ngọc Li Hành là Hành sư huynh... Mỗi người đều cho rằng, bản thân mình trong lòng Diêu Khanh Khanh là độc nhất vô nhị. Ngọc Li Hành cho tới bây giờ chỉ toàn mặc áo xanh, sau khi nàng ta dỗi Giang Nhật Dật rồi rời đi, vậy mà còn có lòng cố ý thay bộ xiêm y cùng một màu với Ngọc Li Hành. Cô nam quả nữ xuất hành, ai thấy đều phải cảm thấy bọn họ là một đôi. Ngọc Li Hành hoàn toàn không hay biết gì, bất tri bất giác liền nảy sinh thiện cảm với nàng ta , điều này cũng thật bình thường."

Thân thể Vân ɖu͙ƈ Hưu hơi hơi cứng đờ, chợt cười lạnh: "Yêu ma ngốc nghếch này, nàng ta mượn đao giết người, ngươi còn vẫn có tâm trí để ý xem nàng ta mặc xiêm y gì."

A Li không phát hiện vẻ dị thường vừa thoáng qua trêи gương mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu trong giây lát, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn nhìn hắn.

Ánh mắt hắn tràn đầy khinh bỉ, khinh bỉ tầm nhìn của nàng thật hạn hẹp.

A Li lặng lẽ thở dài.

Đây là chuyện xiêm y sao? Đối với một quyển sách mà nói, nữ chính rốt cục có phải là một ả trà xanh hay không, chẳng lẽ không phải là chuyện quan trọng nhất? Hắn cho rằng ánh mắt nàng thiển cận, kỳ thực nàng đây chính là muốn xem thị giác của thượng đế được hay không được thôi!

A Li âm thầm châm chọc, nhưng trêи mặt cũng không dám biểu lộ ra nửa phần.

Nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đầy hứng thú hỏi: "Diêu Khanh Khanh gọi ngươi là cái gì?"

Vân ɖu͙ƈ Hưu không muốn để ý đến nàng, nhưng đuôi mắt khó tránh khỏi lướt qua ánh mắt sáng lấp lánh của nàng, lại còn hơi hơi nhướng mi lộ vẻ giảo hoạt, ý cười đọng trêи khóe môi. Cả người thoạt nhìn tựa như một con chim non đang chờ đợi được đút mồi.

Tâm hắn mềm nhũn, ngữ điệu thong thả trả lời: "Hôm qua không phải ngươi cũng nghe được sao."

A Li hiểu rõ gật gật đầu: "Không sai, đối phó với thể loại bá tổng như ngươi, quả thật nên kiêu ngạo quật cường, bộ dáng không coi ngươi ra gì, tự nhiên có thể thành công khiến cho ngươi chú ý ."

Vân ɖu͙ƈ Hưu xuy cười một tiếng, lắc lắc đầu.

"Nàng ta muốn tìm Nghịch Sinh Luân." Hắn chuyển đề tài.

"Hả ?" A Li nao nao. Nàng nhớ được trong sách có miêu tả rõ, Giang Nhật Dật cùng Diêu Khanh Khanh là tới đây tiêu diệt một con đại yêu , không nghĩ tới ngoài ý muốn tìm được thánh vật Nghịch Sinh Luân của Ma tộc bên trong bụng con yêu ma đó.

Chẳng lẽ Diêu Khanh Khanh lấy được Nghịch Sinh Luân căn bản không phải là chuyện ngoài ý muốn? Vân ɖu͙ƈ Hưu làm sao mà biết chuyện này ? ! Thật không hổ là đại nhân vật phản diện bí mật, biết rõ đối thủ đang liều mạng tăng cường thực lực, cũng không thèm động thủ, nhất định phải đợi đến khi thế lực ngang nhau nhau mới tái chiến, kết quả lại bị người ta thành công phản sát.

A Li thở dài, cảm thấy bản thân cùng một đại ma vương trẻ trâu như vậy ở cùng nhau, sớm muộn gì mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.

Nàng nhìn theo hướng Diêu Khanh Khanh cùng Ngọc Li Hành biến mất, bỗng nhiên nhớ tới trong Tích Ma Uyên có xảy ra một đoạn kịch tình cực kỳ châm chọc —— sau khi giết đại yêu kia xong, không hiểu sao đứa con cưng yêu thương của đại yêu đó vậy mà đi theo Diêu Khanh Khanh, thành sủng vật của nàng ta? !

Hay cho một câu "Ngươi đã giết mẹ ta, ta đây chính là con trai của ngươi " ...

Nhìn thấy A Li lại bắt đầu thần du thiên ngoại, trong con ngươi Vân ɖu͙ƈ Hưu bỗng trở nên có chút phức tạp, hắn xoay cánh tay bắt lấy tay A Li, kéo nàng đi vào trong rừng rậm màu lam.

Hắn lé mắt liếc nàng, ngữ điệu lại mang theo một chút kỳ dị mị hoặc: "Diêu Khanh Khanh khi nói chuyện về Thực Tử yêu là đang nói dối."

Hắn nheo đôi mắt hẹp dài lại, che giấu sát ý u ám tối tăm vào thật sâu trong khóe mắt. Nếu nàng hỏi hắn vì sao lại biết Diêu Khanh Khanh nói dối, vậy chứng minh hắn đoán đúng rồi —— nàng làm những việc này đều là để tiêu trừ lòng nghi ngờ của hắn, mục đích là dò hỏi bí mật của hắn.

Chỉ cần nàng hỏi...

Hắn sẽ không chút do dự giết chết nàng.

A Li cũng không biết đại nhân vật phản diện đang đầy đầu những suy nghĩ cong cong vòng vòng, thấy bộ dáng hắn chắc chắn như vậy, trong lòng nàng không khỏi bốc lên một ý niệm xấu xa —— đối phó với những thiếu niên tuổi nổi loạn như thế này, nhất định phải biểu hiện mình càng ngông nghênh nổi loạn hơn cả hắn tài năng như vậy mới xâm nhập được vào nội tâm hắn, bảo trụ được mạng nhỏ của bản thân.

Vì thế A Li học theo bộ dáng của hắn, nheo mắt lại: "Nghịch Sinh Luân không phải là nằm trong bụng của con Thực Tử Yêu kia sao. Chẳng qua ta đây lười đi lấy thôi."

Biểu hiện bí hiểm tà mị trêи mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu quả nhiên vỡ tan . Khóe miệng lại giật giật hai cái.

Hắn nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt của hắn, con người vương đầy tơ máu màu đỏ đang nhẹ nhàng co rụt lại.

Một lát sau, lông mi chớp xuống, giấu đi thần sắc.

Hắn miễn cưỡng nắm bờ vai nàng, không chút để ý nói: "Không, không phải ở trong bụng."

A Li âm thầm bĩu môi, nhân cơ hội nói: "Có dám đánh cuộc không?"

Khoé môi Vân ɖu͙ƈ Hưu hơi cong lên : "Đánh cuộc gì?"

A Li nói: "Nếu ta thắng, nhờ ngươi đưa ta về Tây Ma vực, từ đây nước sông không phạm nước giếng."

Vân ɖu͙ƈ Hưu bình tĩnh liếc mắt nhìn nàng một cái, thanh âm thoáng trầm thấp: "Ngươi thua thì sao?"

"Ta không thua đâu." A Li chắc chắn cười nói.

"Nếu như ngươi thua..." Vân ɖu͙ƈ Hưu giả mô giả dạng phiền não lên, "Ta mà đánh cuộc bắt lấy ngươi cũng không được. Bởi vì mệnh ngươi vốn là của ta mà."

A Li không đáp, chỉ vân đạm phong khinh cười, khuôn mặt an tường mang theo thần thái bình tĩnh.

"Như vầy đu, " khóe môi hắn cong lên một độ cong xấu xa giảo hoạt, "Nếu như ngươi thua, ta chỉ một câu nói, ngươi chính miệng nói với Giang Nhật Dật."

"Nói cái gì?" A Li nghi hoặc nhìn hắn.

Vân ɖu͙ƈ Hưu cười lạnh: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."

A Li nhún nhún vai, vụng trộm kéo lại xiêm áo sau lưng hắn.

Âm mưu đạt được được!

Nàng mới không có khả năng thua nhé.

...

Tích Ma Uyên là một nơi rất rộng, Diêu Khanh Khanh cùng Ngọc Li Hành cũng không biết vị trí chính xác của Thực Tử Yêu ở đâu, lòng vòng đi dạo quanh tìm gần nửa ngày, rốt cục tìm được một chút manh mối.

Mà Vân ɖu͙ƈ Hưu tuy bản thân bị trọng thương, tốc độ di chuyển chậm hơn bọn họ mấy lần, nhưng hắn lại đi thẳng đến nơi trọng yếu, tìm được sào huyệt của Thực Tử yêu sớm hơn một bước.

Đây là một hang động nằm dưới một cây đại, đường kính chừng một dặm. Mấy cành cây màu lam đã chết héo chi chít chồng chéo lên cùng nhau, tạo thành một mê trận vĩ đại. Giữa các cành nhánh này còn xen kẻ không ít xương cốt hay xác động vật, có cái đã lâu, chỉ còn bộ xương cốt để lại, có cái còn mới, vẫn nguyên trạng hoặc còn dính da lông, hay thậm chí là xiêm y tả tơi bên ngoài.

Thực Tử yêu sở dĩ có cái tên này là vì chúng nó chỉ ăn những thi thể đã bắt đầu hư thối biến chất. Nếu như hiểu biết sơ qua thì có thể cảm thấy yêu quái này hình như cũng không phải là loại quá nguy hiểm, nhưng thực ra mà nói, khi chúng không còn có thể tìm thấy thi thể thích hợp nữa, thì Thực Tử yêu sẽ chạy đến trong thành trấn của nhân loại, đem gia súc tươi sống hoặc là con người bắt về sào huyệt của bản thân, giết chết, rồi chờ đợi thi thể biến chất.

Yêu ma bình thường chỉ thích đi săn yêu ma, bởi vì sau khi ăn ma tâm của đối phương, có thể tiếp thu toàn bộ ma khí của đối phương, mà việc ăn thịt người cùng gia súc cũng chỉ để thỏa mãn ma tính hung hãn mà thôi. Đối với yêu ma cao giai như Thiên ma hay là yêu ma đã hoá hình người thì không có chút hứng thú nào với chuyện ăn thịt người, mà đám yêu ma cấp thấp thì mỗi ngày đều lo bị đám yêu ma cao giai ăn mất, nên làm sao còn tâm trạng gì để ý đến mấy chuyện săn bắt con người?

Cho nên nếu tính toán cẩn thận một chút, số lượng Nhân tộc cùng Tiên tộc chết trong những cuộc phân tranh nội bộ lẫn nhau còn vượt xa cả số lượng người bị yêu ma giết. Điều này cũng là một trong những nguyên nhân mà Tiên tộc, ở một mức độ nào đó, có thể dễ dàng tha thứ sự tồn tại của yêu ma.

Đương nhiên, đối với loại yêu ma khổng lồ lại nguy hại như Thực Tử yêu thì lại là một chuyện khác . Yêu ma mất đi ma tâm sẽ hóa thành tro tàn, sẽ không để lại thi thể, vì thế Thực Tử yêu không có cách nào giải quyết vấn đề lương thực của mình ở trong Ma giới, chỉ có thể nhìn chằm chằm nhân loại và gia súc, thậm chí ngay cả các tiểu tiên cấp thấp. Chuyện này làm cho nó vĩnh viễn nằm trong những hàng đầu tiên của danh sách yêu ma nhất định phải diệt của Tiên tộc.

Sào huyệt của Thực Tử Yêu khắp nơi đều tản ra mùi tanh tưởi.

Mùi vị của tử thi thối rữa ngày qua ngày đã thấm sâu vào từng cành cây ngọn cỏ ở khu vực quanh đây, chỉ cần đến gần một chút thôi, A Li đều cảm thấy ngực muốn bắt đầu bốc hoả.

Vân ɖu͙ƈ Hưu thoáng nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng, không khỏi vui vẻ nở nụ cười, bàn tay to giơ ra phủ lên trêи lưng của nàng, đẩy nàng tiến vào cái thông đạo mê cung u sâm kia.

Từng trận gió âm phong xoay quanh trong thông đạo xoắn ốc, phát ra từng tiếng gào thét bén nhọn quái dị. A Li ngừng thở, sầu mi khổ kiếm(*) đi về phía trước.

(*) Sầu mi khổ kiếm: cụp mắt xụ mày.

Ở sâu bên trong động cây to này, ẩn ẩn truyền đến âm thanh cắn nuốt vô cùng khủng bố.

Da đầu A Li run lên, mặt mũi đáng thương quay đầu nhìn Vân ɖu͙ƈ Hưu: "Có Liễm Tức phù không?"

Ánh mắt hắn cũng không dao động, ngón tay thon dài tái nhợt nhoáng lên một cái, đầu ngón tay liền xuất hiện một lá Liễm Tức Phù màu bạc lấp lánh chói mắt.

A Li: "..."

Ánh sáng bạc vao phủ lấy hai người, A Li dù cũng rất đau lòng nhưng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một ngụm.

Nàng tùy tiện vo tròn nó lại, chợt thấy một cục lông lông tròn vo màu lam đang vẫy cánh, khẽ khàng lung lay, thoáng động đậy định bay tới.

Ôi là cục cưng lông nhung nhung đáng yêu? !

Đây không phải là thú cưng tương lai của Diêu Khanh Khanh sao? Sau một thời gian nữa, nó sẽ trở thành con thú cưng chiến đấu tuyệt đối trung thành, thực lực siêu cường!

Cướp! Phải cướp ngay!