*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thứ 3, ngày 6 tháng 9 năm 2016.
"Vương Nguyên, con mau dừng lại!"
Tiếng hét lớn vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả các động tác đều dừng lại giữa không trung. Mà Vương Nguyên lúc này cũng không còn quậy phá nữa. Cậu đau đớn nhìn thang máy chuyên dụng dần dần đóng lại.
Vương Tuấn Khải, nhất định không thể gặp em một lần sao? Nhất định không thể để em nói ba chữ 'em nhớ anh' sao?
Đồ đáng ghét. Vô cùng không thích anh. Nhưng vẫn là cứ lo cho anh. Em chính là ngốc như vậy.
"Vương Nguyên, mau theo ta trở về."
Người đàn ông lạnh lẽo nắm lấy tay trắng như bột của Vương Nguyên, kéo đi trước ánh mắt tò mò của tất cả mọi người.
Người kia chính là giám đốc chi nhánh Vương Hào, cũng là ba của Vương Nguyên. Người đã ủng hộ cậu trở về bên cạnh chủ tịch tập đoàn hàng không đa quốc gia, Hàn Viễn Quân.
Thứ ông cần bây giờ là máy bay. Ông muốn lấn chân sang ngành hàng không. Vì thế, Hàn Viễn Quân chính là lựa chọn đúng đắn nhất. Có Hàn Viễn Quân, Vương Hào ông trở thành ông hoàng hàng không cũng chẳng là vấn đề gì.
Còn Vương Tuấn Khải, anh chỉ chuyên về tài chính và giải trí. Những thứ đó ông đã có đủ. Cũng chẳng cần có thêm nữa.
"Ba, con không về. Con muốn gặp Vương Tuấn Khải."
Vương Nguyên ra sức gỡ bàn tay của Vương Hào ra. Thật cố gắng để thoát khỏi sự ràng buộc vững chắc của người đàn ông mạnh mẽ này.
"Câm miệng. Mau cùng ta về nhà."
Nói xong, không để Vương Nguyên kịp ú ớ gì thêm, ông ta liền kéo cậu đi, rời khỏi Vương Thị. Mà một màn này đều đã thu gọn vào mắt sâu của Tuấn Khải.
Anh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng đưa ngón trỏ bấm vào phím màu đỏ trên điện thoại bàn. Chưa đầy 2s sau, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
"Boss, ngài cần gì?"
"Mau gọi tổng giám đốc đến đây gặp tôi. Còn có tài liệu về ngành hàng không, đưa vào đây cho tôi."
Vương Tuấn Khải lãnh đạm nói qua điện thoại. Vẻ mặt yếu đuối cùng đau thương khi nhìn qua màn hình phẳng đã không còn nữa. Giờ đây, anh hoàn toàn chính là một Vương Tuấn Khải của năm tháng trước.
Cao ngạo, lạnh lùng và càng thêm phần tàn khốc.
"Vâng thưa boss."
Điện thoại kết thúc, 5 phút sau, cô thư kí đã nghe điện thoại cùng tổng giám đốc trụ sở chính là Lăng Cực Long chậm rãi bước vào.
Tuấn Khải vẫn như một chăm chú phê duyệt nhìn hàng hàng xấp văn kiện đặt ở trên bàn. Hơi thở anh vẫn đều đều, nhưng lúc này, hơi thở có chút không an ổn. Dường như đã gặp điều gì đó khó khăn.
"Boss, tổng giám đốc Lăng đã đến. Tài liệu mà ngài cần đều có ở đây."
Thư kí xinh đẹp nhẹ nhàng đặt xấp tài liệu trên tay xuống trước mặt Vương Tuấn Khải.
Anh vẫn lặng im, từng chút, từng chút đọc văn bản trên giấy. Dường như công việc chính là hơi thở của anh. Cảm giác khi anh làm việc vô cùng cuốn hút.
"Tốt rồi. Cô ra ngoài đi."
Tuấn Khải không rời mắt khỏi mớ lộn xộn kia, ra lệnh.
Tất nhiên, cô thư kí lặng lẽ xoay người rời khỏi.
Lúc cô đóng cánh cửa lại cũng chính là lúc Tuấn Khải từ từ rời khỏi ghế chủ tịch. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống sa lon tiếp khách ở ghế chủ trì.
"Nào, tổng giám đốc Lăng mời ngồi."
Tuấn Khải lãnh đạm nở một nụ cười chuyên nghiệp. Nụ cười này anh đã phải thức trắng đêm để tập lấy.
"Chủ tịch, ngài thực sự muốn lấn chân sang ngành hàng không sao?"
Lăng Cực Long khi đã an ổn ngồi trên sa lon liền hỏi. Đây là một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi. Có vẻ đã khá sành sỏi trong chiến trường kinh tế thành S. Người này cũng chính là một trong những số người có thực lực nhất vùng đất này.
Sở dĩ Vương Thị có được ngày hôm nay cũng chính là do sự đóng góp lớn lao của người đàn ông này.
"Nhất định."
Tuấn Khải dứt khoát mở tài liệu từ thư kí đưa ra xem. Mọi hành động, biểu hiện đều ra dáng người đứng đầu Vương Thị. Đúng là ông nào cháu nấy.
"Tốt thôi. Đây, ngài xem. Đây chính là chiến lược do tôi mới soạn thảo."
Ngay sau đó, Lăng Cực Long nhanh chóng đưa một sấp giấy A4 được kẹp gọn gàng vào kẹp giấy đến trước mặt Vương Tuấn Khải.
"Ngành hàng không vốn là điểm mạnh của nước chúng ta. Hàng không cũng đem lại nguồn lợi không nhỏ đối với Vương Thị. Nhưng hiện nay, tập đoàn nắm giữ chìa khóa then chốt của ngành này vẫn là Hàn Thị. Họ là một đối thủ không phải dễ chơi. Để có được như ngày hôm nay, họ đã phải phấn đấu hơn 40 năm từ đời cha của Hàn Vĩnh Nhân. Đây, ngài xem chỗ này đi."
Lăng Cực Quân cẩn trọng mở đến một trang nào đó của xấp giấy A4. Sau đó, ông chỉ vào biểu đồ lớn ở trên giấy, từ từ phân tích:
"Đây chính là các mốc lịch sử quan trọng của Hàn Thị trong suốt 40 năm qua. Từ lúc khởi đầu cho đến khi Hàn Thị trở thành người đứng đầu hãng hàng không thành S, họ đã chịu không biết bao tổn thất cùng rủi ro. Hàng năm, có đến hơn 5 nghìn chuyến bay không thể cất cánh cùng với bị tại nạn. Đó là một con số không hề nhỏ đối với chúng ta nhưng cũng không phải là vấn đề đối với họ.
Họ có được sức ảnh hưởng lớn như vậy đều là được sự giúp đỡ của hàng hàng không US."
Tuấn Khải nghe báo cáo phân tích chi tiết của Lăng Cực Quân liền nhíu chặt mày.
Thì ra là đã có lịch sử lâu đời như vậy. Nếu đã thế, trận chiến này có vẻ sẽ khó nuốt đây.
"Nếu chúng ta dựa vào kinh tế của Vương Thị thì có thể sẽ nhanh hơn họ đúng không?"
Tuấn Khải nắm chặt lấy tài liệu trong tay, lãnh đạm hỏi.
"Tất nhiên sẽ lớn mạnh nhanh hơn. Họ là bắt đầu từ tay trắng. Còn chúng ta nếu bây giờ bắt đầu dựa vào danh tiếng cùng cổ phần của Vương Thị thì có khi sẽ còn lớn mạnh hơn họ và có đến 78% chi phối được Hàn Thị."
"Có nghĩa là Hàn Thị sẽ thuộc về chúng ta."
Tuấn Khải nhanh chóng rút ra điểm then chốt.
"Chính là như vậy. Nếu bây giờ bắt đầu tự việc đầu tư vào cổ phiếu của ngành hàng không trong nước thì sẽ rất nhanh."
Lăng Cực Long cười sảng khoái. Đại thiếu này đúng là không tồi. Vừa dấn thân vào chốn thương trường này lại ngay tức khắc muốn đạp đổ miếng cơm của người ta.
Hàn Thị à, bọn họ xấu số rồi!
"Tốt. Ngay bây giờ nhanh chóng thu mua cổ phần ở công ty con nào đó thuộc ngành hàng không. Tốt nhất nên chọn lấy công ty nào có cổ phiếu đang bị hạ sàn. Ngay sau đó nuốt trọn lấy nó rồi xác nhập vào Vương Thị. Chúng ta sẽ bắt đầu."
Vương Tuấn Khải lạnh lùng ra chỉ thị.
"Rõ."
Lăng Cực Long nhanh chóng cúi đầu, rời đi.
Phòng chủ tịch xa hoa chỉ còn lại một mình Vương Tuấn Khải. Anh rơi vào trầm tư.
Hai tay đưa lên xoa xoa thái dương, mệt mỏi ngã người vào thành ghế.
Hàn Thị kia anh nhất định không để yên. Hàn Thị nhất định sẽ được xác nhập vào Vương Thị. Chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
/
Rầm...
"Ba, ba... Thả con ra. Con phải gặp được Vương Tuấn Khải."
"Ba... Mau thả con ra. BA."
Nhìn cánh cửa phòng bị đóng chặt, Vương Nguyên vô lực ngồi phịch xuống nền nhà lạnh lẽo. Cậu mệt mỏi dựa người vào tường, đưa hai tay ôm lấy mặt, khóc một cách vô thức.
Sao mọi chuyện lại có thể đi đến mức đường này? Sao anh lại không muốn gặp cậu? Là vì ba cậu sao? Vì ba cậu không để cho anh đưa cậu đi sao?
Cậu thật buồn. Rất buồn.
"Vương Tuấn Khải, sao anh có thể làm như vậy?"
Vương Nguyên đau đớn rít lên. Nước mắt vẫn không ngừng rơi. Từng hạt, từng hạt pha lê trong suốt cứ vậy rớt xuống nền nhà.
Trái tim cũng như những hạt pha lê kia, vỡ tan tành.
Lòng đau, tim đau, người cũng thật đau. Anh có quyền gì mà có thể khiến cậu ngã khụy xuống như vậy? Có quyền gì mà khiến cậu rơi nước mắt vì anh, lo lắng cho anh?
"Vương Tuấn Khải, tại sao không thể nghe em nói ba chữ 'em nhớ anh'? Tại sao lại không chịu gặp em? Là vì sao?"
Vương Nguyên đau đớn rống lên.
Tiếng hét vang khắp biệt thự và cũng lọt vào tai người ở bên ngoài cánh cửa kia.
Hàn Viễn Quân mệt nhọc ngồi bịch xuống trước cửa. Thì ra, Vương Nguyên dành tình cảm cho người kia nhiều đến như vậy.
Thì ra ngay cả một chút vị trí nhỏ trong trái tim Vương Nguyên anh cũng không có. Thì ra anh lại vô tình trở thành kẻ chia rẽ cậu và người kia.
Ngay bây giờ, anh đã ngộ ra được tất cả. Là anh khiến cậu đau lòng. Là anh đã khiến cậu phải rơi lệ.
Được, anh sẽ bù đắp cho cậu. Anh sẽ dùng nửa phần đời còn lại của mình để bù đắp cho cậu. Vương Nguyên nhất định phải là của anh.
HẾT CHƯƠNG 39