Thật trùng hợp. Nếu không phải Dư Vãn không biết chính mình không cố ý chọn nơi này, cô cũng nghi ngờ bản thân điên cuồng theo dõi Lệ Thâm.

Nhà của cô và Lệ Thâm tuy một cái là căn hộ nhỏ, một cái là biệt thự, nhưng đều cùng một nhà đầu tư, cũng coi như là trong một khu đất có hai loại nhà ở.

Đã cùng nằm trong một tiểu khu, tất nhiên đường nội bộ cũng thông nhau, điều này có nghĩa là Dư Vãn chỉ cần xuống tầng, xuyên qua một con đường là có thể đến trước cửa nhà Lệ Thâm rồi.

Trùng hợp đến đáng sợ.

Hai người cũng không nói tiếp nữa, hiếm khi Lệ Thâm xuống sân chơi với chó, hình như Dư Vãn nghe thấy anh gọi nó là Lily*.

*Tên của em chó là Lệ Lệ/lì lì, giống với Lily.

Đây có tính là bạn trai cũ kịch liệt trả thù không?

Khóe môi Dư Vãn giật giật một cái, rất nhanh đã nghĩ thoáng ra. Bỏ đi, tên Lily đáng yêu như vậy, cô tha thứ cho anh.

Một chiếc xe sang trọng chậm rãi lái qua con đường trước mặt họ, Lệ Thâm ngước mắt nhìn lên, anh nhẹ nhàng xoa đầu con chó một cái rồi đứng dậy “Tôi vào nhà trước, tối nay gặp lại trong game.”

“Được.” Dư Vãn trả lời, cuối cùng cô cũng biết tại sao đại gia ở bên cạnh mỗi ngày đều có thể đi đánh thái cực, mà Lệ Thâm cũng rất ít khi xuất hiện trong sân.

Bởi vì sợ hàng xóm có fan hâm mộ.

Mặc dù người ở trong tiểu khu này không phú cũng quý… cũng có loại hàng xóm nghèo như cô trộn lẫn vào đây, không chừng lại có cả fan não tàn của Lệ Thâm.

Sau khi Lệ Thâm vào phòng, con chó cũng vào theo, Dư Vãn đóng cửa sổ, lại thưởng thức phong cảnh trên ban công một lúc nữa thì đồ ăn tối của cô được giao tới.

An ninh của tiểu khu này rất chặt chẽ, người ngoài hay người giao hàng đều không vào được, muốn lấy đồ đạc, chính chủ phải tự mình ra ngoài lấy. Dư Vãn mặc thêm áo lông, bước đi trong gió lạnh hơn 10 phút mới ra đến bên ngoài lấy được đồ ăn.

Lần sau cô sẽ tự nấu cơm tối! Cho dù là úp mì cũng được!

Ăn cơm tối xong, Dư Vãn chạy ra ban công nhìn quanh, Lệ Thâm và chú chó kia không có ở trong vườn hoa, cô chạy về mở máy tính lên.

“Tiểu vương tử” đã online trong game rồi, lúc Dư Vãn đăng nhập liền chủ động chào hỏi anh “Tôi đến rồi.”

Tiểu vương tử: Ừ, chị đang ở đâu, tôi đến tìm chị.

Ngư Châu Xướng Vãn: Tôi đang ngắm cảnh bên Thúy hồ.

Bên kia Lệ Thâm không trả lời, Dư Vãn đoán chắc là anh đang trên đường đến Thúy hồ. Vì để người chơi nhập tâm hơn, các mùa trong game đều dựa theo sự biến hóa của các mùa trong thế giới thực, nên lúc này xung quanh Thúy hồ là cảnh tượng tuyết trắng mênh mông.

Cô không biết cảnh sắc Thúy hồ mùa xuân trông như thế nào, nhưng mặc dù là mùa đông cũng không làm cho người ta có cảm giác quá tiêu điều. Cái hồ này có chút giống hồ trong công viên Lệ Trạch, không biết lúc thiết kế game có phải lấy đó làm hình mẫu không?

Nhưng dù sao ở trong lòng Dư Vãn, cảnh tuyết phủ trắng công viên Lệ Trạch vẫn khắc sâu vào lòng người nhất.

Bờ hồ có hai người chơi đi đến, một nam một nữ, nữ thì mặc một chiếc váy đỏ dài, nam thì mặc trường bào màu xám. Dư Vãn nhìn hơi quen mắt, nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra mình đã gặp qua họ ở đâu đó.

Đây không phải là hai tên mắc bệnh thần kinh giết cô trước đây sao!

Ngư Châu Xướng Vãn: tôi ở bên bờ Thúy Hồ gặp được hai người giết tôi lần trước.

Tiểu Vương Tử: Cái gì?

Ngư Châu Xướng Vãn: Lúc tôi mới bắt đầu chơi game, không biết tại sao lại bị người ta giết chết đến hai lần (:з」∠)

Tiểu Vương Tử: Sao lại giết chị?

Ngư Châu Xướng Vãn: Tôi cũng không biết nữa, đang yên lành đột nhiên xông đến giết tôi (:з」∠)

Tiểu Vương Tử: Tôi đến ngay đây

Năm chữ đơn giản, đã làm cho trái tim của Dư Vãn bình tĩnh, lúc này Dư Vãn mới phát hiện ra, ngay lúc vừa thấy bọn họ, cô liền chạy đi nói với Lệ Thâm ngay.

Không bao lâu, Lệ Thâm cũng đến bên bờ Thúy Hồ, hai người từng giết Dư Vãn vẫn chưa đi.

Tiểu Vương Tử: Hai tên này trước đây trên diễn đàn từng bị người ta bắt, nói rằng bọn họ mang ác ý mà đi giết các người chơi level thấp.

Ngư Châu Xướng Vãn: ….

Chẳng trách

Cái nick level 59 cô đang chơi này đứng ở đây lâu như vậy, bọn họ vẫn không quan tâm cô.

Tiểu vương tử: Bọn họ giết chị hai lần?

Ngư Châu Xướng Vãn: Ừ, vốn dĩ còn định giết tôi thêm lần nữa, cũng may tôi chạy nhanh…

Lệ Thâm không trả lời tin nhắn nữa, Dư Vãn nghĩ anh đang đi đâu đó đánh phó bản, lại thấy được “Tiểu Vương Tử” đột nhiên cho hai người kia ăn một chiêu lớn, thanh máu của hai người đó nhanh chóng mất đi một nửa.

Lúc Lệ Thâm xuất chiêu thứ hai, người bị đánh lén cũng kịp phản ứng, rất nhanh nhảy lên tránh. Cảnh yên bình bên Thúy hồ lúc nãy biến mất trong nháy mắt, ngay lập tức nó biến thành một chiến trường sặc sỡ bay nhảy loạn, cả người Dư Vãn còn có chút ngốc, nhưng thấy thanh máu của Lệ Thâm rớt, theo bản năng cô chạy tới tiếp máu cho anh.

Hai người đối phương không có ai chơi phụ trợ, lại chịu thiệt do bị đánh lén nên nhanh chóng bị Lệ Thâm đánh bại. Lệ Thâm lại tấn công từ phía sau, nữ nhân mặc áo đỏ ngã xuống, nam nhân kia cũng chỉ còn thừa 1/4 máu. Hắn ta chạy lên kênh thế giới mắng mấy câu thô tục, vèo một cái đã lại biến mất.

…Chuyện này thì Dư Vãn biết, trò chơi này vô cùng văn minh, chửi bậy trong game sẽ bị tống vào đại lao.

Trên kênh thế giới bởi vì chuyện này mà náo nhiệt hẳn lên, những người chơi từng bị hai người nọ ác ý giết qua đều ấn like cho Lệ Thâm, còn anh thì không đáp lại bất kì ai, chỉ gửi cho Dư Vãn một tin nhắn “Đi thôi.”

Ngư Châu Vãn Xướng: Đi đâu?

Tiểu vương tử: Theo tôi

Dư Vãn nghe lời đi theo, nhưng lại không để tâm, cô hưng phấn gõ chữ.

Ngư Châu Vãn Xướng: Vừa rồi quá kích thích! Tôi cũng muốn ấn like cho anh.

Tiểu vương tử: Không cần, hai người bọn họ tối nay bị treo trên bảng giải thưởng ở Quỷ môn.

Ngư Châu Vãn Xướng: À ….

Cô còn tưởng anh đặc biệt chạy đến báo thù cho mình nữa chứ.

Ngư Châu Vãn Xướng: Vậy giờ chúng ta đi đến chỗ nào?

Tiểu vương tử: Để tôi suy nghĩ một chút, dựa vào trình độ của Hồ Kiều, dù mấy ngày nay cô có chạy đi thăng cấp cũng không đánh lại cô ấy, đoán chừng mấy đối thủ cạnh tranh cũng không khá hơn, nên khả năng là cả ba người đều thua dưới tay cô ấy.

Ngư Châu Vãn Xướng: … _(:з” ∠)_

Tiểu vương tử: Hồ Kiều yêu cầu mọi người chơi game, chủ yếu là bởi vì hôn lễ, vậy không bằng chúng ta đổi một cách suy nghĩ khác, trước hết đi tìm hiểu hôn lễ trong game đi.

Dư Vãn sửng sốt, cô cảm thấy Lệ Thâm phân tích rất đúng.

Ngư Châu Vãn Xướng:!

Ngư Châu Vãn Xướng: Hoa Sinh, bạn đã tìm được điểm mù!*

*Nguyên văn là “华生你发现了盲点”: Xuất phát từ những gì Holmes nói. ‘Hoa Sinh’ là tên người, ‘tìm được điểm mù’ là phá vỡ lối suy nghĩ thông thường để giải quyết vấn đề. (Thông tin theo zhidao.baidu)

Tiểu vương tử: Chúng ta đến miếu Nguyệt Lão kết hôn trước.

Ngư Châu Vãn Xướng:?

Tiểu vương tử: Không kết hôn thì làm sao tìm hiểu được.

Ngư Châu Vãn Xướng: Giống như tiến công chiếm đóng?

Tiểu vương tử: Cũng được, vậy chị tự xem trước đi! Muốn luyện cấp thì tìm tôi.

Dư Vãn thấy Lệ Thâm ngừng lại, trong lòng bỗng nhiên quýnh lên, cô nhanh chóng gõ một hàng chữ, sợ chậm một giây anh liền offline: “Đợi đã! Tôi cảm thấy một mình tổ chức hôn lễ khá phức tạp.”

Tiểu vương tử: Hả?

Ngư Châu Vãn Xướng: Chúng ta kết hôn đi!!

Dư Vãn gõ xong hàng chữ này, lập tức cảm thấy quá xấu hổ: “Ý tôi là, kết hôn trong trò chơi.”

Tiểu vương tử: Tôi biết.

Dư Vãn: …

Được.

Ngư Châu Vãn Xướng: Kết hôn có yêu cầu gì không?

Tiểu vương tử: Hai bên đều đồng ý là được.

Ngư Châu Vãn Xướng: … Được.

Là do cô thô tục.

Cô gõ xong chữ kia, Lệ Thâm lại đem cô đến miếu Nguyệt Lão kết hôn. < Giang hồ không dễ doạ > không phải trò chơi yêu đương, nhưng hệ thống tổ chức vô cùng xuất sắc, nên các game thủ đều lưu truyền một câu nói “Không kết hôn trong giang hồ, khác nào chưa từng chơi trò chơi này.”

Miếu Nguyệt Lão cũng giống như Cục Dân Chính ở thế giới hiện đại, mỗi ngày đều có người tới đăng kí kết hôn, nếu gặp phải lúc cao điểm còn xuất hiện thêm cai đội. Lúc này số lượng người ở miếu Nguyệt Lão không quá nhiều, trước Dư Vãn và Lệ Thâm chỉ có ba đôi nữa.

Tiểu vương tử: Sau khi kết hôn có thể tổ chức tiệc cưới, chỉ cần dùng tiền là được.

Ngư Châu Vãn Xướng: A, trước đây Ngụy tổng nói với tôi, tiêu tiền trong trò chơi có thể tìm công ty chi trả, tiền làm tiệc cưới cứ tính cho tôi đi.

Tiểu vương tử: Vậy anh ta có nói, nếu như chị không dành được cơ hội thiết kế hôn lễ cho Hồ Kiều, số tiền này tính thế nào không?

Ngư Châu Vãn Xướng: …

Ngư Châu Vãn Xướng: Vấn đề sắc bén 🙂

Lệ Thâm ngồi sau máy tính nở nụ cười, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn “Tiền để tôi trả là được rồi, đến lúc đó chị nhớ ghi hình toàn bộ cảnh sắc, đến lúc lên phương án có thể dùng tới.”

Ngư Châu Vãn Xướng: Được.

Ngư Châu Vãn Xướng: Nhưng mà hôn lễ này là do tôi cần mới làm, nên không thể để một mình anh góp tiền túi được.

Tiểu vương tử: Chị không phải cũng góp người sao?

Ngư Châu Vãn Xướng: ….

Lại nói tiếp, tài khoản này cũng là của Lệ Thâm mà! Cô cũng có góp gì đâu!

Lúc họ xếp hàng, Nguyệt Lão yêu cầu bọn họ mỗi người nộp 50 kim tệ. Dư Vãn tiến lên, thấy trước mặt là một lolita mặc bộ sườn xám kiểu Trung Quốc, cô ngạc nhiên há hốc miệng “Đây là Nguyệt Lão sao?”

Tiểu vương tử: Ừ.

Ngư Châu Vãn Xướng: … Quá đáng yêu rồi! Cô ấy không già chút nào!

Không chỉ không già, mà dường như giới tính cũng không đúng rồi!

Tiểu vương tử: Trả tiền đi. Thời gian đếm ngược sắp kết thúc rồi.

Dư Vãn cuống quýt xác nhận, đem 50 kim tệ nộp ra.

Sau khi giao tiền, Nguyệt Lão lolita đưa cho hai người một sợi dây hồng. Sau khi thu được sợi dây, trên màn hình của Dư Vãn liền hiện lên một cái gợi ý của hệ thống “Buộc lên cho chàng.”

Cô ấn vào, nhân vật trong game tự động nhón chân lên, thắt sợi dây đỏ lên tóc nhân vật của Lệ Thâm, sau đó nhân vật của Lệ Thâm cũng buộc sợi dây lên tóc cô.

Trên màn hình hiện lên một chùm pháo hoa sặc sỡ, sau đó là hàng chữ: Chúc mừng “Tiểu vương tử” và “Ngư Châu Vãn Xướng” kết làm phu thê, từ nay hỗ trợ lẫn nhau, ngao du giang hồ!

Tiểu vương tử: Được rồi.

Tiểu vương tử: Ngày mai chúng ta tổ chức tiệc cưới, tôi đi chuẩn bị một chút.

Ngư Châu Vãn Xướng: Được.

Tiểu vương tử: Tôi mang chị đi thăm quan miếu Nguyệt Lão một vòng, chị nhớ ghi hình.

Ngư Châu Vãn Xướng: Được được.

Dư Vãn theo Lệ Thâm đi dạo trong miếu Nguyệt Lão. Miếu Nguyệt Lão không có miếu, giống như Nguyệt Lão trong game cũng không già, nhưng cảnh sắc ở nơi đây lại vô cùng đặc biệt, bàn tay Dư Vãn liên tục phác họa cảnh trí.

Nơi đây có một cái hồ, dù không lớn như Thúy Hồ, mực nước cũng cạn, nhưng nước lại rất trong, phản chiếu tất cả hoa cỏ núi non xung quanh, dường như là đó là một bức tranh thủy mặc. Ở giữa hồ có một cây đại thụ rậm rạp, thân cây rất to, có lẽ khoảng 4 người trưởng thành mới ôm hết.

Dư Vãn nhìn một lát, đó là cây Tương tư, một cảnh đẹp ở miếu Nguyệt Lão. Sau khi ghi danh ở Miếu Nguyệt Lão, các cặp vợ chồng mới có thể dắt tay nhau xuyên qua hồ nước, đến dưới gốc cây Tương tư, sau đó đem sợi dây mua ở chỗ Nguyệt Lão cột lên.

Tiểu vương tử: Tôi dẫn chị qua.

Ngư Châu Vãn Xướng: Được!

Lệ Thâm mua dây tơ hồng, sau đó dẫn Dư Vãn xuyên qua mặt hồ, buộc sợi dây lên. Sợi tơ hồng lóe lên, sau đó biến mất trên cành cây.

Lệ Thâm đang định nói cho Dư Vãn rằng có thể mua dây tơ hồng ở đâu thì bỗng nhiên bạn cùng phòng thời đại học Trúc Can gửi tin nhắn đến.

Yết hầu hẹp lại do phát tướng tuổi trung niên: Ha ha ha ha ha ha Lệ Thâm ca, tớ vừa nhìn thấy trên kênh thế giới thông báo, cuối cùng cậu cũng phải kết hôn với clone của mình.

Tiểu vương tử: ….

Tiểu vương tử: Tôi đem clone cho người khác dùng.

Yết hầu hẹp lại do phát tướng tuổi trung niên: Ai cơ?

Tiểu vương tử: Lily

Yết hầu hẹp lại do phát tướng tuổi trung niên:???

Yết hầu hẹp lại do phát tướng tuổi trung niên: Chính là người trước đây cùng cậu giả làm vợ chồng mới cưới đi lừa gạt các công ty tổ chức hôn lễ, Lily sao?

—————-

Tác giả có lời muốn nói.

Công ty tổ chức hôn lễ: Chúng tôi đã làm sai điều gì sao?