Trúc Can nhớ rõ điều này là bởi vì khi Lệ Thâm đi theo Lily khắp nơi để giả danh lừa bịp đã mượn quần áo của hắn.

Còn mượn bộ đắt nhất.

Năm bốn đại học có rất ít khóa, Lệ Thâm chọn ra một ngày và hẹn Dư Vãn đi tới công ty hôn lễ. Để mình trông giống một người sắp kết hôn hơn, cậu đặc biệt mượn một bộ âu phục từ Trúc Can.

Trong bốn người anh em chung phòng chỉ có Trúc Can đã mua âu phục, Lệ Thâm đứng trước gương, vừa cài nút áo sơ mi vừa oán giận: "Trúc Can, cậu gầy quá, bộ đồ này của cậu mặc lên người tớ e rằng động một cái nó sẽ bức chỉ ngay."

"..." Trúc Can lo lắng cho sự an toàn của quần áo của mình, nhanh chóng đi qua xem xét tình hình. Lệ Thâm mặc quần áo của mình quả thực không quá phù hợp, lúc cậu mặc áo sơ mi này rõ ràng là rộng thùng thình, tới phiên Lệ Thâm, phần cơ bắp tay lại căng chặt như ẩn như hiện.

"Ơ kìa, hay cậu đừng mặc nó, nó hơi nhỏ, tớ chỉ có một bộ này, sau này đi phỏng vấn còn phải mặc nó!"

Trúc Can vừa nói xong liền muốn cởi quần áo Lệ Thâm, lại bị Lệ Thâm né tránh: "Cậu làm gì vậy? Mới sáng sớm đã muốn cởi quần áo của tớ, cuối cùng vẫn nhịn không được mà ra tay tớ đúng không!"

Trúc Can: "..."

Hai người bạn cùng phòng khác nghe thấy lời này cũng nhao nhao nhô đầu ra, còn phát ra tiếng đùa bỡn mập mờ. Trúc Can tức giận đến mức đỏ mặt, lại không dám đi lột quần áo của cậu trước mắt bao người: "Dù sao tớ cũng chỉ có một bộ này, nếu cậu làm hư nó thì phải bồi thường đúng giá!"

Lệ Thâm lộ ra nét mặt bị tổn thương: "Chúng ta đã ngủ cùng nhau bốn năm, vậy mà tớ còn không bằng một bộ quần áo."

Hai người bạn cùng phòng khác lại bắt đầu ồn ào, Trúc Can hận không thể mắng Lệ Thâm một tiếng lưu manh: "Chỉ cho cậu mượn áo, trả quần lại đây!"

Lệ Thâm nghe vậy liền cầm lấy chiếc quần tây treo trên ghế ném qua cho cậu ta: "Tớ không có ý định mặc nó, quần cậu quá nhỏ, tớ mặc không vừa."

Hai người bạn cùng phòng khác đã không kiểm soát được mà cười như điên: "Ha ha ha Lệ Thâm, Trúc Can nhỏ chỗ nào đấy?"

Lệ Thâm nhướng mày nhìn họ: "Các cậu nói xem?"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Trúc Can: "..."

Cậu rất muốn khóc.

Nhớ lại lúc trước là do cậu xúi giục cậu ta làm quen với Lily, biết trước vậy chẳng thèm làm!

Lệ Thâm gắng gượng mặc xong áo sơ mi, vuốt vuốt đầu tóc rồi cầm áo khoác âu phục đi ra ngoài. Bên ngoài hơi nóng, Lệ Thâm vén tay áo sơ mi lên tới cánh tay, cũng không mặc áo khoác mà trực tiếp đặt nó trên cổ tay.

Dư Vãn hẹn gặp cậu tại công ty hôn lễ tên là Chân Ái (tình yêu đích thực), Lệ Thâm chưa từng nghe qua, chỉ dựa theo địa chỉ cô gửi và đi tới đó.

Lúc cậu tới, Dư Vãn đã chờ sẵn dưới lầu. Cô mặc một chiếc váy đỏ, còn trang điểm nhẹ, đứng dưới tàng cây nhìn điện thoại. Lệ Thâm giương môi, bước tới gọi cô: "Lily."

Dư Vãn ngẩng đầu và thấy Lệ Thâm mặc một chiếc áo sơ mi không vừa người đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười với cô.

Gương mặt của anh và ngay cả độ cong của khóe miệng đều giống như được thần thiên vị, được điêu khắc rất tinh tế lại vừa phải. Dư Vãn ngẩn người nhìn, sau hai giây mới nhớ phải trả lời: "À, Lệ Thâm, anh tới rồi."

"Ừm." Lệ Thâm cố ý phất phất tóc mái của mình, cười hỏi cô: "Hôm nay tôi mặc bộ này trông thế nào?"

Dư Vãn nói: "Nhìn trưởng thành hơn trước một chút, chỉ là áo sơ mi hơi nhỏ thì phải?"

"Ha ha." Dư Vãn cười đáp: "Mượn áo của Trúc Can, nhưng cậu ta quá gầy." Cậu quan sát Dư Vãn: "Hôm nay cô cũng trông trưởng thành hơn nhiều, cuối cùng tôi cũng tin rằng cô lớn hơn tôi một tuổi rưỡi."

"À..." Dư Vãn vô ý thức vén tóc ra sau tai: "Một tuổi rưỡi cũng không dễ nhìn ra được."

Lệ Thâm cười cười, đưa cánh tay không treo áo khoác lại gần cô, ra hiệu cô choàng tay mình: "Đi thôi, vợ chưa cưới."

Dù biết là cậu ta đang nói vai trò của nhân vật hôm nay, Dư Vãn lại thể kiểm soát được mà đỏ tai. Cô choàng tay vào tay phải của cậu, cùng cậu đi vào tòa cao ốc trước mặt.

Công ty hôn lễ Chân Ái ở lầu bảy, trước khi Dư Vãn tới đã hẹn trước với bọn họ. Vừa đi vào cửa đã có lễ tân hỏi bọn họ: "Xin hỏi hai vị là Dư tiểu thư và Lệ tiên sinh đúng không ạ?"

"Đúng vậy." Dư Vãn hơi lo lắng, sợ người khác nhìn ra manh mối gì: "Tôi đã hẹn trước trên trang web của các bạn."

"Vâng, mời hai vị đi lối này."

Nhân viên lễ tân đưa họ đến ghế sô pha ngồi xuống và rót cho họ hai ly nước: "Xin hỏi hai vị có tìm hiểu qua về kế hoạch của công ty chúng tôi không ạ? Có khá thích hay không?"

"Không có." Dư Vãn lắc đầu: "Ai giỏi nhất trong công ty các cô vậy?"

Lễ tân cười giải thích: "Nhân viên lập kế hoạch của công ty chúng tôi đều có kinh nghiệm lâu năm trong ngành, đều rất giỏi. Nếu hai vị chưa chọn được người nào, vậy tôi tìm giúp hai vị một người được không?"

"Được."

Sau khi Dư Vãn đồng ý, lễ tân lập tức đi kêu người. Một lát sau, một chàng trai trẻ khoảng chừng hơn hai mươi tuổi đi tới, trên mặt còn mang theo nụ cười vui sướng: "Có phải hai vị là Dư tiểu thư và Lệ tiên sinh không? Tôi là người lập kế hoạch đám cưới của Chân Ái, Tưởng Chính, rất vui được gặp mặt."

Anh ta vươn tay, trông có vẻ rất nhiệt tình, Lệ Thâm đứng dậy bắt tay với anh ta, cười nói xin chào.

Tưởng Chính ngồi xuống đối diện hai người, trên mặt còn mang theo nụ cười chuyên nghiệp: "Đầu tiên, xin chúc mừng hai vị, hai vị thật sự là trai tài gái sắc cực kì xứng đôi nha. Kế tiếp, tôi muốn biết trước hai vị muốn tổ chức dạng đám cưới như thế nào và dự tính mất bao nhiêu."

Dư Vãn theo bản năng ngồi thẳng người, nói ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn: "Chúng tôi muốn một đám cưới trên bãi cỏ, ngày cưới diễn ra vào tháng mười. Bởi vì hai người chúng tôi mới tốt nghiệp một năm, kinh tế không quá dư dả nên muốn làm đơn giản một chút."

"Vâng, tôi hiểu rồi, tôi đã từng lên kế hoạch cho một vài đám cưới trên bãi cỏ trước đây, tôi sẽ cho các bạn xem trước." Tưởng Chính nói, lấy ra chiếc laptop anh ta đem theo và mở một thư mục cho Dư Vãn xen.

Quy mô của công ty hôn lễ này được coi là trung bình, Dư Vãn nhìn mấy cái hiện trường hôn lễ mà anh ta cho họ xem thì cảm thấy... cũng không làm tốt hơn cô.

"Nếu như ngân sách có hạn, tôi đề cử nhà hàng này, giá thuê sân cỏ rất thấp, cách nơi dùng cơm cũng gần, vừa tiện lợi lại giá cả phải chăng. Các bạn cảm thấy thế nào?"

Lệ Thâm thấy anh ta nhìn qua liền cười nói: "Tôi thì sao cũng được, chủ yếu là Vãn Vãn nhà tôi phải thích."

Một câu "Vãn Vãn" của cậu khiến trong lòng Dư Vãn muốn nổ pháo hoa. Tưởng Chính nhìn lỗ tai đỏ lên của cô, thầm khinh thường nghĩ:

Ôi chao, lại là hai con chó săn của tình yêu.

Trên mặt Tưởng Chính lại nở nụ cười nhã nhặn, nhìn Dư Vãn đang cúi đầu và hỏi: "Dư tiểu thư cảm thấy thế nào? Có ý kiến gì thì cứ nói ra, chúng ta cùng nhau thảo luận."

Dư Vãn ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở mình đang làm chuyện quan trọng: "Tôi cảm thấy mấy thứ này hơi đơn giản, bố mẹ chúng tôi cũng sẽ chi một ít tiền để hỗ trợ cho chúng tôi, vì vậy tôi muốn làm gì đó tốt hơn một chút."

"Vâng, tôi hiểu rồi." Tưởng Chính nhấp vào thư mục khác cho cô xem: "Dư tiểu thư xem những thứ này, có thích hơn hay không?"

Dư Vãn nhìn vào màn hình, so với những hiện trường trước đó thì cũng chỉ có bãi cỏ lớn hơn, hoa tươi nhiều hơn một chút, về bản chất thì không có gì khác nhau – đều là rập theo một khuôn, phương án đã bị người dùng nát.

Những lời mà giáo viên nói với cô, cô cảm thấy nó hoàn toàn thích hợp để dùng trên người Tưởng Chính.

Cô mỉm cười với Tưởng Chính, nói: "Chúng tôi về nhà trao đổi lại, có thể chứ?"

"Có thể có thể, có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi."

Dư Vãn nhận lấy danh thiếp hắn đưa, đi ra ngoài với Lệ Thâm. Sau khi ra khỏi tòa cao ốc, Dư Vãn thở phào một hơi. Hành động này làm Lệ Thâm mỉm cười, cậu nhìn cô, hai mắt đều cong lên: "Rất hồi hộp sao? Vừa rồi trông cô rất bình tĩnh nha."

Dư Vãn vỗ ngực, nói: "Vừa rồi tim tôi đập thật nhanh, sợ bị bọn họ phát hiện."

Lệ Thâm cười nói: "Không sao cả, trước lạ sau quen, làm nhiều lần rồi sẽ quen thôi. Nhưng mà lần sau chúng ta nên đổi tên khác."

Dư Vãn kinh ngạc nhìn anh: "Cậu vẫn sẽ cùng tôi đi đến công ty hôn lễ khác à?"

Lệ Thâm nhướng mày: "Không phải cô đã nói muốn tìm hiểu trình độ trung bình của ngành tổ chức hôn lễ trong thành phố A sao? Một mình hắn ta cũng không thể đại diện cho cả một ngành nghề đâu nhỉ?"

"Hừm..." Dư Vãn vô cùng cảm động, nói thật thì cô không dám làm chuyện này một mình, có một nam sinh đi cùng cô, cô yên tâm hơn nhiều: "Có làm trì hoãn việc học của cậu không?"

"Không có, tôi đã chọn ra ngày không có tiết."

"Vậy thì được." Dư Vãn nhìn đồng hồ, nói với cậu: "Hôm nay tôi còn có hẹn với hai công ty hôn lễ khác, bây giờ chúng ta đi đi."

"Được."

Bằng cách này, một tháng kế tiếp, Lệ Thâm đều cùng Dư Vãn đi đến khắp các công ty hôn lễ lớn nhỏ của thành phố A, cho dù đó là đám cưới kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây hoặc các chủ đề khác, bọn họ đều tìm hiểu qua một lượt, họ tên cũng dùng hơn một trăm họ trong nước.

Đây không phải một chuyện dễ dàng, Dư Vãn thậm chí không biết nếu không có Lệ Thâm đi cùng cô, cô còn có thể kiên trì tiếp hay không. Vất vả thì vất vả, nhưng thu hoạch cũng rất đáng kể, ít nhất cô đã biết được trình độ của mọi người rất tệ:)

Cô cũng đã từng đến công ty hôn lễ nổi tiếng của thành phố A, nhưng khi người ta nhìn cách ăn mặc của cô và Lệ Thâm đều cho rằng họ là khách hàng bình thường, vì vậy kế hoạch đưa ra chỉ là một kế hoạch bình thường. Điều này làm cho Dư Vãn không vui, không có tiền thì không thể làm một đám cưới sang trọng, nhưng cũng có thể làm một đám cưới đặc biệt chứ? Chỉ là hầu hết người lập kế hoạch không muốn động não làm việc này.

Cũng có người nhìn ra bọn họ đang làm gì, cũng may mọi người vẫn duy trì vẻ hài hòa bên ngoài, không vạch trần ra ngoài.

Hôm nay là ngày cuối cùng giả thành cặp đôi, cô và Lệ Thâm đi theo một người lập kế hoạch tới công viên Lệ Trạch xem sân bãi, phong cảnh nơi đây tuyệt đẹp, là thánh địa được nhiều cặp đôi lựa chọn để chụp ảnh cưới.

Sau cuộc trò chuyện, Dư Vãn tiễn người lập kế hoạch đi, cầm hai chai nước mới mua đi tìm Lệ Thâm. Lệ Thâm ngồi trên băng ghế trong công viên đợi cô, mắt nhắm hờ và hơi ngửa đầu.

Nhìn qua giống như đang ngủ.

Dư Vãn hơi sửng sốt, cậu ta thực sự rất mệt trong tháng này, vừa đi học lại vừa đi theo cô đến các công ty hôn lễ, còn phải xem xét chuyện tốt nghiệp. Cô vô thức thả nhẹ bước chân đi đến trước mặt cậu, cúi xuống nhìn cậu.

"Lệ Thâm?"

Giọng nhỏ như tiếng mèo kêu cậu một tiếng, người nhắm mắt không hề phản ứng lại.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mặt cậu tạo thành một mảng bóng mờ dưới tóc đen và lông mi. Cậu đẹp như một thiếu niên bước ra từ trong tranh, đẹp đến mức... Dư Vãn không khống chế được mà cúi xuống hôn trộm cậu.

Trước khi đụng vào môi Lệ Thâm, Dư Vãn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm ra một việc táo bạo như thế, cảm giác này còn căng thẳng và kích thích hơn lúc cô cầm bằng tốt nghiệp chạy từ thành phố C đến thành phố A.

Nhưng sự kích thích của nội tiết tố chỉ là chuyện trong nháy mắt, Dư Vãn nhanh chóng nhận ra mình định làm gì, vội vàng gia tăng khoảng cách với Lệ Thâm.

Ngay khi cô định rời khỏi môi Lệ Thâm, Lệ Thâm đột nhiên nâng tay lên đè lại sau gáy cô.

Tác giả có lời muốn nói: Mỗi lần viết về quá khứ của bọn họ, tôi đều nghĩ, ôi, bây giờ hai người đã chia tay là đáng [mỉm cười].