“Chào tiến sĩ Sachs.”

Ánh đèn trong phòng thẩm vấn nhỏ nhạt nhẽo thậm chí còn sáng chói hơn so với khi nhìn qua tấm gương hai chiều. Mắt Sachs đỏ lên, có thể thấy hắn căng thẳng chẳng kém gì tôi. Da hắn nhìn như bị kéo căng đến hộp sọ. Nhưng hắn vẫn còn cái vẻ tự tin khinh khỉnh như khi đối diện với James Heekin của FBI.

Tôi đang nhìn vào mắt Casanova đây sao? Tôi tự hỏi. Liệu hắn có phải là gã quái vật mặt người không?

“Tôi là Alex Cross,” tôi vừa nói vừa ngồi phịch xuống chiếc ghế kim loại cũ kỹ. “Naomi Cross là cháu gái tôi.”

Sachs nghiến răng nói. Giọng hắn khẽ khọt. Theo Kate, giọng Casanova không có gì nổi bật.

“Tôi biết anh là gã ất ơ nào đấy. Tôi có đọc báo, tiến sĩ Cross ạ. Tô không biết cháu gái anh. Tôi đọc thấy cô ấy bị bắt cóc.”

Tôi gật đầu. “Nếu đọc báo, hẳn anh cũng biết sản phẩm của tên cặn bã tự xưng là Casanova.”

Sachs cười mỉa, ít nhất đó là cảm giác của tôi. Đôi mắt xanh chứa đầy vẻ khinh miệt. Có thể dễ dàng hiểu lý do tại sao nhiều người ở trường đại học lại không ưa hắn. Mái tóc vàng được chải ngược ra đằng sau, không một sợi tóc nào sai vị trí. Cặp kính gọng sừng làm cho hắn trông có vẻ nhiễu sự, kẻ cả.

“Tôi chưa từng có bất cứ một tiền án tiền sự nào cả. Tôi không thể nào gây ra những vụ giết người man rợ như thế được. Đến con gián trong nhà tôi còn không giết. Việc tôi ác cảm với bạo lực hoàn toàn có thể kiểm chứng được.”

Tao cá là thế, tôi nghĩ. Có phải tất cả những bình phong khéo léo của mày đều được sắp đặt trật tự, và hoàn hảo không? Người vợ tận tụy của mày, một y tá. Hai đứa con của mày. Sự “ác cảm với bạo lực” có thể kiểm chứng.

Tôi xoa hai tay lên mặt. Tôi kiềm chế hết sức để không đánh hắn. Hắn vẫn hợm hĩnh và khó tiếp cận.

Tôi nghiêng người qua bàn thì thầm. “Tôi đã xem qua bộ sưu tập sách báo khiêu dâm của anh. Tôi đã có mặt trong tầng hầm nhà anh, tiến sĩ Sachs ạ. Những bộ sưu tập đầy tính bạo lực tình dục, đồi trụy. Đàn ông, phụ nữ, trẻ em trần truồng. Cái đó có thể không cấu thành ‘hồ sơ bạo lực’ được, nhưng cũng cho tôi vài gợi ý tinh tế về nhân cách thực của anh đấy.”

Sachs xua tay bác bỏ những gì tôi nói. “Tôi là một nhà triết học và xã hội học danh tiếng. Đúng, tôi đang nghiên cứu tình dục - cũng như anh nghiên cứu tâm lý tội phạm vậy. Tôi không phải là kẻ mất trí phóng đãng. Tiến sĩ Cross ạ. Bộ sưu tập khiêu dâm của tôi là giải pháp giúp tôi hiểu về cuộc sống lý tưởng trong văn hóa phương Tây, cuộc chiến tranh leo thang giữa đàn ông và phụ nữ.” Hắn cao giọng. “Tôi cũng không cần phải giải thích bất cứ chuyện riêng nào với anh. Tôi không phạm pháp. Tôi tự nguyện đến đây. Mặt khác, anh đã tự tiện vào nhà tôi mà không có lệnh khám xét.”

Tôi cố làm Sachs lung lay bằng cách hỏi hắn câu khác. “Tại sao anh nghĩ mình lại giỏi gạ gẫm phụ nữ trẻ đến thế? Chúng tôi đã biết về việc anh gạ quan hệ tình dục với sinh viên tại trường đại học. Những cô mười tám, mười chín, hai mươi tuổi. Những người phụ nữ trẻ đẹp; có người là sinh viên của anh. Chắc chắn sẽ có tiền sự về chuyện đó.”

Trong thoáng chốc hắn giận sôi máu. Rồi hắn kiềm chế lại và tỏ thái độ kỳ lạ, rất lộ liễu. Sachs lộ rõ cái vẻ cần thể hiện quyền lực và kiểm soát để trở thành nhân vật trung tâm, ngay cả đối với tôi. Dù với hắn, tôi chẳng là cái thá gì.

“Tại sao tôi lại giỏi gạ phụ nữ ư, tiến sĩ Cross?” Sachs mỉm cười, đánh lưỡi giữa hai hàm răng. Thông điệp quả là tinh tế, nhưng cũng rõ ràng không kém. Sachs đang nói với tôi rằng hắn biết cách chiều hầu hết phụ nữ.

Hắn tiếp tục mỉm cười. Một nụ cười dâm đãng của một gã đàn ông dâm đãng. “Nhiều phụ nữ muốn được giải thoát khỏi ức chế tình dục, đặc biệt là những phụ nữ trẻ, những phụ nữ hiện đại ở trong trường. Tôi giải thoát cho họ. Trong khả năng của mình tôi giải thoát càng nhiều phụ nữ càng tốt.”

Chuyện phải đến đã đến. Tôi chồm qua bàn trong nháy mắt. Ghế Sachs lật ngửa về phía sau. Tôi nhảy phóc lên người hắn. Hắn rên rỉ đau đớn.

Tôi đè mạnh lên người hắn. Tay chân tôi run rẩy. Tôi định cho hắn một cú đấm thì ghìm lại. Tôi chợt nhận ra rằng, hắn hoàn toàn không có sức ngăn chặn tôi. Hắn không biết cách phản công. Hắn không thật khỏe mạnh dẻo dai.

Nick Ruskin và Davey Sikes đã lao vào phòng thẩm vấn, Kyle và Sampson ở ngay phía sau. Họ xông vào phòng cố kéo tôi ra khỏi Sachs.

Thực ra thì tự tôi đã rời khỏi gã Wick Sachs. Tôi không đánh hắn, không bao giờ có ý định đó. Tôi thì thầm với Sampson. “Hắn không khỏe mạnh, Casanova thì có. Hắn không phải là quái vật. Hắn không phải là Casanova.”