Chân tay tôi run lẩy bẩy trong lúc cố gắng lái xe suốt quãng đường khoảng tám cây số từ Durham đến đồi Chapel. Ngay cả răng tôi cũng va vào nhau lập bập.

Cuối cùng tôi phải dừng xe dọc đại lộ đồi Chapel - Durham, nếu không tôi sợ mình đâm vào xe khác mất.

Tôi ngồi gục xuống ở ghế trước. Ánh đèn pha chiếu rọi những hạt bụi li ti lơ lửng và mấy con thiêu thân bay tà tà giữa không trung buổi sáng sớm.

Tôi hít sâu nhiều lần, cố gắng để tỉnh táo lại. Bây giờ là hơn năm giờ sáng, lũ chim đã cất tiếng hót líu lo. Tôi đưa tay bịt tai lại, không muốn nghe tiếng hót của chúng. Sampson vẫn còn ngủ trong khách sạn. Tôi quên béng cậu ấy đang ở đó.

Kate chưa bao giờ sợ Casanova. Ngay cả sau khi bị bắt cóc, cô vẫn tin là có thể tự lo cho mình.

Tôi biết rằng đổ lỗi cho bản thân mình thì quá ư vô lý và điên rồ, nhưng tôi vẫn cứ than trách. Ở đâu đó, vào một thời điểm nào đó trong mấy năm qua, tôi đã thôi hành xử như một thám tử cảnh sát chuyên nghiệp. Điều đó cũng có mặt tốt, nhưng xét theo một khía cạnh khác thì nó thật tồi tệ. Công việc này để lại nhiều nỗi đau, nếu anh để mình tự cảm nhận. Chắc đó là cách nhanh nhất, chắc chắn nhất khiến người ta kiệt sức.

Cuối cùng tôi cũng từ từ đánh xe ra đường. Khoảng mười lăm phút sau, tôi đã đến ngôi nhà nhỏ có ván che quen thuộc tại đồi Chapel.

“Đường Bà Cô Già,” Kate đã đặt tên cho con phố này như vậy. Tôi hình dung ra khuôn mặt, nụ cười ngọt ngào thoải mái của cô, cả tính cách nhiệt thành và niềm tin vào những gì mà cô cho là quan trọng. Tôi vẫn có thể nghe thấy giọng cô đâu đây.

Cách đây chưa đầy ba tiếng, Sampson và tôi đã đến ngôi nhà này. Nước mắt tôi trào ra, đầu óc nhiễu loạn. Tôi dần mất kiểm soát.

Tôi nhớ lại một trong những lời cuối cùng mà cô nói với tôi. Tôi có thể nghe thấy giọng Kate. “Nếu hắn trở lại, chúng ta sẽ hợp lực.”

Những chiếc xe cảnh sát đen trắng, xe cứu thương dáng vẻ ảm đạm, và xe của giới truyền thông đã đậu khắp nơi trên con đường hẹp rải nhựa hai làn xe. Họ lấp đầy mọi khoảng đất trống. Tôi đã chán ngấy với cảnh hiện trường các vụ án. Trông như thể nửa thành phố đồi Chapel đã tụ tập bên ngoài căn hộ của Kate.

Dưới ánh nắng buổi sớm, tất cả những khuôn mặt trông thật nhợt nhạt ủ ê. Họ choáng váng và tức giận. Lẽ ra đây phải là một thị trấn đại học thanh bình, nơi giải phóng tư tưởng, chốn thiên đường an toàn, khác xa với phần còn lại của thế giới chìm trong hỗn loạn điên rồ. Đó là lý do hầu hết mọi người chọn định cư ở đây, nhưng giờ không còn thế nữa. Casanova đã thay đổi điều đó mãi mãi.

Tay tôi dò dẫm lấy một cặp kính râm màu bụi bặm ngự trên bảng đồng hồ xe đã nhiều tháng. Trước đây đó vốn là kính của Sampson. Cậu ấy đã tặng cho Damon, để thằng bé trông có vẻ ngầu như Sampson bất cứ khi nào tôi quát tháo nó. Chính tôi cần phải ngầu ngay lúc này đây.