Trước chín giờ sáng thứ Tư, tôi đã ở sân bay quốc tế Raleigh-Durham. Kỵ binh sắp đến. Những tân binh đang ở đây. Nhóm Sampson đã trở lại thành phố.

Trái ngược với nỗi kinh hoàng và hoang tưởng hiện hữu khắp nơi trên đường phố Durham và đồi Chapel thì tại sân bay, những doanh nhân vận đồ tối màu, là lượt thẳng thớm, hay váy hoa hiệu Neiman Marcus và Dillard trong chuyến công tác vào sáng sớm lại thờ ơ với nguy hiểm. Tôi thích thế. Như vậy tốt cho họ. Phủ nhận cũng là một cách.

Cuối cùng tôi nhìn thấy Sampson sải những bước dài dứt khoát qua cổng hãng hàng không Mỹ. Tôi vẫy vẫy tờ báo địa phương về phía cậu ấy. Thói quen của tôi, không phải của Đô vật. Dù vậy, cậu ấy cũng dành cho tôi một cái gật đầu sành điệu kiểu thành thị. Bệnh loãng xương. Bác sĩ yêu cầu chỉ được làm có vậy.

Tôi cập nhật thông tin cho Sampson trên đường lái xe từ sân bay đến đồi Chapel.

Tôi cần phải kiểm tra khu vực quanh sông Wykagil. Lại là một linh cảm khác, nhưng nó có thể dẫn đến manh mối… như vị trí của “ngôi nhà bốc hơi”. Tôi đã tranh thủ sự giúp đỡ của tiến sĩ Louis Freed, một nhà cố vấn kiêm giáo viên cũ của Seth Samuel. Tiến sĩ Freed là một nhà sử học người da màu nổi bật về thời kỳ Nội chiến, một khoảng thời gian mà tôi rất quan tâm. Nô lệ và cuộc nội chiến ở Bắc California… Đặc biệt, tuyến đường sắt ngầm đã được những người nô lệ sử dụng để chạy trốn về phương Bắc.

Khi chúng tôi đến đồi Chapel, Sampson mới tận mắt chứng kiến những gì mà vụ bắt cóc và giết người rùng rợn đã gây ra nơi thị trấn đại học yên bình một thời. Quang cảnh bi thương khiến tôi nhớ lại mấy dịp tôi đi tàu điện ngầm ở thành phố New York. Nó làm tôi nhớ nhà, thủ đô của cả nước. Người dân đồi Chapel lúc này đang cúi đầu vội vã bước đi dọc những con đường đẹp như tranh vẽ. Họ không còn dám nhìn vào mắt người khác, đặc biệt là người lạ. Niềm tin đã bị vùi lấp bằng nỗi kinh hoàng và khiếp sợ. Sự thân thiện trong thị trấn nhỏ đã biến mất.

“Cậu có nghĩ rằng Casanova đang hả hê với Sự xâm nhập của những kẻ trộm xác[1] không?”

[1] Nguyên văn: Invasion of the Body Snatchers, bộ phim khoa học viễn tưởng dựa theo tiểu thuyết The Body Snatchers của Jack Finney.

Sampson hỏi khi chúng tôi tuần tra trên những con đường phụ giáp với khuôn viên trường Đại học Bắc California, trước đây là sân nhà của Michael Jordan và biết bao ngôi sao trong làng bóng rổ chuyên nghiệp.

“Có, tớ nghĩ hắn đã học cách thưởng thức niềm vui làm ngôi sao địa phương. Hắn thích chơi trò chơi. Hắn đặc biệt tự hào về công trình nghệ thuật của mình.”

“Hắn không muốn một sân chơi lớn hơn nhỉ? Có thể nói là phạm vi hoạt động rộng hơn?” Sampson hỏi khi chúng tôi leo lên những ngọn đồi thoai thoải, tên của nó được đặt cho thị trấn đại học này.

“Tớ cũng không biết. Hắn có thể là một tên sát nhân vùng. Có vài kẻ chỉ hoạt động trên một địa bàn nhất định như: Richard Ramirez, Con trai của Sam, Sát nhân sông Green.”

Sau đó tôi nói cho Sampson nghe giả thuyết của tôi về song sinh. Càng nghĩ tôi lại càng thấy giả thuyết đó có cơ sở. Ngay cả FBI cũng tin vào giả thuyết đó đôi ba phần. “Ắt hẳn hai bọn chúng có chung một bí mật động trời. Việc bắt cóc phụ nữ xinh đẹp chỉ là một phần bí mật. một trong hai kẻ coi mình là ‘người tình’ và nghệ sĩ. Còn kẻ kia là tên sát nhân tàn bạo, một kẻ giết người hàng loạt điển hình. Chúng bổ sung cho nhau, khắc phục yếu điểm của nhau. Khi bọn chúng kết hợp lại, tớ nghĩ hầu như không ai có thể ngăn cản được. Quan trọng hơn, tớ cho rằng chúng cũng nghĩ như vậy.”

“Vậy ai trong bọn chúng là trùm?” Sampson đưa ra một câu hỏi xuất sắc. Đó hoàn toàn là suy nghĩ mang tính trực giác của cậu ấy. Cách cậu ấy thường giải quyết vấn đề.

“Tớ nghĩ đó là Casanova. Chắc chắn trong hai kẻ, hắn có đầu óc tưởng tượng hơn. Hắn là kẻ chưa mắc bất kỳ sai lầm lớn nào. Nhưng Kẻ Lịch Thiệp không thật sự thoải mái với việc đứng thứ hai. Có thể vì thế mà gã đến California để xem tự mình có thành công được không và thực tế cho thấy là gã không thể.”

“Liệu Casanova có phải là giáo sư đại học lập dị này không? Tiến sĩ Wick Sachs? Giáo sư chuyên ngành khiêu dâm mà cậu đã nói với tôi? Hắn có phải là người chúng ta cần tìm không, anh bạn?”

Từ ghế trước, tôi quay sang chăm chú nhìn Sampson. Lúc này chúng tôi thật sự nghiêm túc. Cuộc nói chuyện giữa hai cảnh sát. “Có đôi lần tớ nghĩ Casanova là Sachs, hắn khôn ngoan gian xảo, hắn có thể cho chúng ta biết hắn là ai. Hắn thích xem chúng ta lúng túng. Đó có thể là trò chơi quyền lực tối thượng đối với hắn.”

Sampson gật đầu một cái. “Vậy còn những giả thuyết khác của cậu về tiến sĩ Sachs thì sao hả tiến sĩ Cross?”

“Cũng có lúc tớ tự hỏi liệu Sachs có che mắt chúng ta không. Casanova rất sáng suốt, và cực kỳ cẩn thận. Có vẻ như hắn đã gửi thông tin sai lạc đó cho tất cả mọi người bám đuôi mình. Ngay cả Kyle Craig cũng rất căng thẳng và dường như sắp phát điên lên.”

Sampson nhe hàm răng lớn trắng sáng. Có lẽ là một nụ cười, hoặc có thể cậu ta chỉ định nhe răng cắn tôi. “Hình như tớ đến đúng lúc bỏ mẹ đấy nhỉ.”

Khi tôi đi chậm lại vì thấy biển báo dừng bên vệ đường, thì một người đàn ông cầm súng bất ngờ xông ra từ một chiếc xe hơi đậu gần đó phăm phăm tiến về phía chúng tôi.

Tôi không thể làm gì để ngăn chặn anh ta, Sampson cũng vậy.

Kẻ đó chĩa thẳng khẩu Smith & Wesson vào mặt tôi, sát xương gò má.

Xong! Tôi nghĩ.

Mẹ kiếp!

“Cảnh sát đồi Chapel đây,” người đàn ông hét vào cửa sổ đang mở. “Ra khỏi xe. Quỳ gối chống tay xuống đất!”