Sampson và tôi quỳ gối chống tay xuống đất. Chúng tôi điên cuồng tìm kiếm lối vào bí mật của căn nhà dưới lòng đất, quờ quạng ngón tay và lòng bàn tay vào bụi rậm đến mức trầy xước chảy máu. Tôi nhìn xuống thì thấy tay mình run rẩy.

Tôi lại bắn nhiều phát đạn hơn, để cho những người phụ nữ bị mắc kẹt dưới biết rằng chúng tôi đã nghe thấy họ, và rằng chúng tôi vẫn đang ở trên này. Sau khi bắn xong, tôi nhanh chóng nạp thêm đạn.

“Chúng tôi ở trên này!” tôi hét lên, đầu ghé xuống đất. Cỏ và cỏ dại cào xước mặt tôi. “Chúng tôi là cảnh sát!”

“Tìm được rồi, Alex,” Sampson gọi tôi. “Cánh cửa ở đây này. Một loại cửa gì đấy.”

Chạy qua những tầng cỏ dại rậm dày, cao lút giống như lội bì bõm dưới nước vậy. Cánh cửa chui ẩn trong bụi kim ngân hoa và đám cỏ cao đến thắt lưng, nơi Sampson đang tìm kiếm. Cửa bị phủ thêm một lớp cỏ và lá thông dày. Có lẽ đội tìm kiếm hay bất cứ ai đi bộ qua rừng sẽ không bao giờ tìm ra cánh cửa này.

“Tớ sẽ xuống đó trước,” tôi nói với Sampson. Máu chảy rần rật, sôi sục trong tai tôi. Thường thì cậu ấy sẽ tranh cãi. Lần này thì không.

Tôi hối hả chạy rầm rầm xuống cầu thang gỗ dốc, nhỏ hẹp dường như được xây dựng cách đây cả nửa thế kỷ. Sampson chạy ngay sau tôi. Một cặp song sinh hoà hợp.

Dừng lại! Tôi tự nhủ. Chậm lại nào. Ở phía cuối cầu thang có một con đường thứ hai. Cánh cửa gỗ sồi nặng trịch trông còn khá mới, như thể mới được lắp, có thể là năm ngoái hay năm kia. Tôi từ từ xoay tay nắm cửa. Cửa khoá.

“Tôi vào đây,” tôi hét lên báo hiệu cho bất cứ ai đang đứng sau cửa. Rồi tôi bắn hai phát đạn vào ổ khoá khiến nó tung ra. Tôi dùng vai đẩy mạnh thì cánh cửa gỗ ì ạch mở ra.

Cuối cùng thì tôi đã vào trong ngôi nhà kinh dị. Cảnh tượng trước mắt làm tôi buồn nôn. Thi thể người phụ nữ được đặt trên một chiếc ghế bành trong căn phòng có vẻ là phòng khách trang bị đầy đủ tiện nghi. Xác chết đã bắt đầu phân huỷ. Không còn nhận ra đặc điểm. Giòi lúc nhúc trên thi thể nạn nhân.

Hành động, tôi tự nhủ. Hành động! Hành động ngay.

“Tôi ở ngay sau cậu đây,” Sampson trầm giọng thì thầm, kiểu giọng hiện trường án mạng. “Cẩn thận đấy, Alex.”

“Cảnh sát đây!” tôi hét lớn. Giọng tôi run rẩy, khàn khàn. Tôi sợ cả những thứ mà chúng tôi có thể tìm ra trong nơi ẩn náu này. Liệu Naomi có còn ở đây không? Cô bé còn sống không?

“Chúng tôi ở dưới này!” một người phụ nữ hét lớn. “Có ai nghe tôi không?”

“Chúng tôi nghe thấy cô. Chúng tôi đang đến!” tôi hét lại.

“Xin hãy giúp chúng tôi!” Giọng nói thứ hai trong căn nhà ngầm nghe có vẻ xa hơn. “Hãy cẩn thận. Hắn quỷ quyệt lắm.”

“Thấy chưa. Hắn quỷ quyệt,” Sampson thì thầm. Không bao giờ bối rối.

“Hắn đang ở trong nhà! Hắn đang ở đây!” một người phụ nữ hét lên cảnh báo chúng tôi.

Sampson vẫn đứng phía sau tôi, theo sát từng bước một. “Cậu vẫn muốn giữ quan điểm hả cộng sự? Mạo hiểm?”

“Tớ muốn chính tớ tìm ra con bé,” tôi nói với cậu ấy. “Tớ phải tìm thấy Scootchie.”

Cậu ấy không phản đối. “Cậu có nghĩ rằng tên người tình nhỏ bé đang ở đâu đó dưới này không? Casanova ấy?” cậu ấy thầm thì.

“Tôi nghe nói vậy,” tôi vừa nói vừa nhích lên phía trước. Hai chúng tôi đã rút súng ra sẵn sàng chiến đấu. Chúng tôi không hề biết điều gì đang chờ đợi ở phía trước. Liệu gã người tình nhỏ bé có chờ sẵn chúng tôi không?

Đi! Đi! Nhấc chân lên nào!

Tôi dẫn đường ra khỏi căn phòng khách vắng tanh. Những chiếc đèn trần công nghệ cao thắp sáng cả hành lang liền kề. Hắn xoay đâu ra điện ở dưới này? Một chiếc biến áp? Máy phát điện? Thế tức là sao? Rằng hắn khéo léo ư? Rằng hắn cấu kết với công ty điện địa phương ư?

Phải mất bao nhiêu lâu mới hoàn thành xong căn hầm dưới lòng đất có đủ điều kiện thế này? Tôi băn khoăn. Để trang bị đầy đủ như thế này? Để thế giới tưởng tượng của hắn biến thành sự thật?

Không gian rộng rãi. Chúng tôi bước vào hành lang dài ngoằn ngoèo từ phòng khách sang phía bên phải. Hai bên đều có phòng, phòng nào cũng bị khoá trái như ngục giam.

“Xem chừng phía sau nhé,” tôi nói với Sampson. “Tớ sẽ mở cánh cửa số một.”

“Tớ luôn xem chừng phía sau cậu,” cậu ấy thì thầm.

“Cả phía sau cậu nữa đấy.”

Tôi tiến đến cảnh cửa đầu tiên. “Cảnh sát đây,” tôi thét lớn. “Tôi là thám tử Alex Cross. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

Tôi giật mạnh cánh cửa đầu tiên ngó vào bên trong. Tôi muốn đó là Naomi. Tôi cầu nguyện điều đó trở thành sự thật.