Rời phòng hội trường, vừa đi trên dãy hành lang Tú Uyên vừa xuýt xoa mãi:

"Đúng là tận mắt chứng kiến mới thấy, tay nghề của chị em thật siêu đẳng."

Bảo Vương chưa kịp lên tiếng thì bên cạnh, Tuấn Khang đã cất giọng tán đồng:

"Đúng đấy, anh cũng bất ngờ về kỹ thuật cắt tóc của em, Nhóc Bảo Bối. Xem ra những năm qua, em không ngừng nỗ lực để trở thành một hair stylist thực thụ."

Trước màn tung hứng hơi quá từ em gái lẫn Tuấn Khang, Bảo Vương thở ra:

"Chỉ là em muốn thực hiện mơ ước của bản thân nên luôn cố gắng hết sức."

"Có thể em chưa là hair stylist xuất sắc nhưng hai mươi tuổi mà với tay nghề như vậy cũng pro rồi. Anh tự hào về em."

"Anh Khang nói rất đúng, chị em đừng khiêm tốn nữa." – Tú Uyên quàng tay qua vai Bảo Vương, nháy mắt – "Nhắc mới nhớ, cái chị Trịnh Ngân kia thật quá đáng. Rõ ràng chấm điểm ép người. Chị cắt tuyệt thế mà cho có ba điểm."

Bảo Vương chợt im lặng. Mỗi lần nghe nhắc đến cái tên Trịnh Ngân là y như rằng giống phản xạ tự nhiên, đôi mắt cô trở nên lạnh băng.

Tuấn Khang xếp sổ sách lại, bấy giờ mới chuyển cái nhìn sang Tú Uyên, bảo:

"Trịnh Ngân vốn nổi tiếng khó khăn lâu rồi. Theo anh nghĩ, có lẽ cô bé này thực sự bị thu hút bởi kỹ thuật của Nhóc Bảo Bối."

"Cái gì???" – Tức thì Tú Uyên trợn tròn đôi mắt to – "Thu hút á? Còn khuya! Chị ta ganh tỵ thì đúng hơn. Chẳng hạn như hôm ở hội trường Laza Maxi..."

Không muốn Tuấn Khang biết về cuộc chạm mặt chẳng mấy tốt đẹp hôm qua nên Bảo Vương ngăn em gái: "Chuyện ấy chẳng đáng mang ra bàn."

Bảo Vương vừa dứt lời thì bỗng từ xa, Trần Thoại chậm rãi đi lại đồng thời nói:

"Anh Khang, cô Anna bảo giám đốc vừa về và đang chờ anh trong phòng."

"Vậy ư? Ừ, anh cũng phải gặp giám đốc để nói về kết quả thi tuyển hôm nay."

Trong lúc Tuấn Khang và Trần Thoại bàn bạc công việc thì Bảo Vương lặng thinh, hướng đôi mắt đầy suy nghĩ vào khoảng không phía trước. Chẳng là cô vừa nghe hai anh chàng này nhắc về giám đốc, tức bố cô. Bảo Vương không rõ, sau khi biết việc mình xuất hiện ở WOB và tham dự cuộc thi tuyển thì ông sẽ phản ứng ra sao. Vốn, người bố ấy chẳng bao giờ muốn thấy mặt Bảo Vương. Điều cô lo lắng nhất: bố sẽ đuổi mình ra khỏi beauty salon này?... Còn đang chìm trong suy nghĩ thì Bảo Vương chợt nghe âm thanh thở dài pha chút bực bội của Tú Uyên. Quay qua, cô thấy em gái vẻ như khó chịu gì đó: "Em sao thế?"

"Mỗi lần thấy anh ta là tâm trạng em mất vui." – Tú Uyên khoanh tay, nói.

Thấy Tú Uyên cứ nhìn nhìn về phía hai chàng trai nọ thì Bảo Vương nhíu mày. Anh ta mà cô em gái nhắc đến không thể là Tuấn Khang được, vậy lý nào...

"Là Trần Thoại à?"

Nghe chị mình gọi tên Trần Thoại một cách tự nhiên, Tú Uyên liền chưng hửng: "Chị biết tên anh ta? Lại còn gọi thân thiết đến thế nữa."

"Thân thiết gì đâu, sáng nay anh Khang nhờ Trần Thoại đưa chị đến hội trường. Nhưng sao em ghét Trần Thoại vậy? Chị thấy anh ấy cũng tốt."

"Tốt hay không thì em chẳng rõ nhưng Anh ta ỷ việc quen thân với anh Khang mà chẳng xem em ra gì. Có lần còn giáo huấn em giữa đoàn ekip."

Lắng nghe từng lời cay cú của Tú Uyên, Bảo Vương thấy buồn cười. Đúng lúc, Tuấn Khang mau chóng xoay qua hai cô em gái còn đang đứng:

"Nhóc Bảo Bối, giờ anh phải đến gặp giám đốc, em chịu khó chờ anh nhé. Nếu buồn thì cứ nói chuyện với Trần Thoại, cậu ấy là trợ lý tốt nhất của anh."

Chẳng để chị gái lên tiếng đồng ý hay từ chối thì Tú Uyên đã chen ngang:

"Em sẽ đi với anh. Em cũng phải gặp cô Mary bàn về lịch quảng cáo sắp tới."

Dứt lời, Tú Uyên kéo tay Tuấn Khang đi nhanh. Trước khi rời khỏi, cô bé tiểu thư còn không quên "tặng" Trần Thoại một cái nhìn khó chịu thoáng qua.

"Mừng cô vượt qua cuộc thi tuyển." – Còn lại hai người, Trần Thoại cất tiếng.

"Cám ơn." – Bảo Vương gật đầu – "Anh có theo dõi phần thi của tôi?"

"Đối diện phòng Hair Cut là khuôn viên, ở đó có một màn hình rộng phát sóng trực tiếp cuộc thi sáng nay. Kỹ thuật của cô rất tốt."

"Anh là hair stylist chuyên nghiệp hay nghiệp dư?"

"Chỉ là hair stylist nghiệp dư bình thường thôi, chẳng có gì đặc biệt cả."

Quan sát Trần Thoại vừa đáp lời vừa nhìn ra khuôn viên vắng lặng phía trước, chẳng hiểu sao Bảo Vương có cảm giác anh không hề là một hair stylist bình thường như đã nói. Dẫu chưa từng thấy chàng trai ung dung tự tại này cầm kéo lần nào nhưng cô vẫn mơ hồ nhận ra sự đặc biệt nơi anh. Ừ, chỉ là cảm giác thôi. Đang thả hồn theo khung cảnh yên bình thì hai người nọ đột ngột nghe chất giọng lảnh lót khá quen vang vang ngay bên cạnh:

"Ồ, xem ai kìa! Chẳng phải thí sinh xuất sắc nhất của cuộc thi sáng nay ư?"

Bảo Vương và Trần Thoại chậm rãi quay qua, thấy ngay gương mặt rạng rỡ cùng nụ cười toe toét của Hồng Thuận, anh chàng làm nail vui tính.

... Trong phòng giám đốc, Tuấn Khang đang báo cáo về kết quả thi tuyển cho Ngô Thịnh – người đứng đầu WOB và cũng là bố của hai chị em Bảo Vương.

"Thưa, cuộc thi lần này có hơn phân nửa tổng số thí sinh tham gia đạt yêu cầu với số điểm khá cao. Kết quả tốt hơn lần thi trước."

Ngồi trên ghế xoay, Ngô Thịnh với cái nhìn nghiêm nghị, cất giọng ồm ồm:

"Tốt. Ban nãy vừa về đến đây, tôi nghe quản lý Jimmy nói thí sinh đạt điểm cao nhất kỳ này là một cô bé hai mươi? Cô bé tên gì? Bố mẹ là ai?"

Đối diện, Tuấn Khang khẽ đảo mắt bởi có chút lưỡng lự bởi vốn hiểu rõ mối quan hệ bất hoà giữa vị giám đốc quyền uy đó với Bảo Vương.

"Cô bé ấy... giám đốc cũng biết. Đó là Ngô Bảo Vương."

"Cái gì?! Anh nói Ngô Bảo Vương?"

"Vâng, là Ngô Bảo Vương, con gái lớn của giám..."

Anh chàng quản lý có mái tóc Two clock cut ấy chưa dứt câu thì ngay lập tức, Ngô Thịnh đập tay xuống bàn một cách giận dữ đồng thời đứng bật dậy.

"Im ngay! Nó không phải con gái tôi! Tôi không cho phép ai nói như vậy!"

Sau vài giây giật mình, Tuấn Khang liền im lặng. Nhận ra bản thân có phần hơi kích động, Ngô Thịnh liền nhắm mắt và đưa ngón tay lên day huyệt thái dương để lấy lại bình tĩnh. Không quá lâu, ông nhanh chóng bảo tiếp:

"Hãy đuổi con bé đó! Không được cho nó vào WOB! Nó nghĩ gì mà lại dám bước chân đến đây chứ? Thật là chẳng ra thể thống gì?"

Tuấn Khang lo lắng: "Đuổi? Nhưng thưa giám đốc, phần thi của em ấy..."

"Tôi không quan tâm! Con bé đó tuyệt đối không được có mặt ở salon WOB!"

Câu nói kiên quyết lẫn dữ dội từ Ngô Thịnh, một lần nữa khiến Tuấn Khang lặng im. Anh không ngờ, vị giám đốc này lại căm ghét con gái mình đến vậy. Nhưng anh thấy bất công với Bảo Vương, cô bé đã nỗ lực và cố gắng rất nhiều trong suốt nhiều năm qua để có được một kỹ thuật như thế. Bảo Vương vốn rất hiểu, Ngô Thịnh không muốn thấy mặt mình nhưng cô vẫn đến WOB để dự cuộc thi tuyển hôm nay, điều đó khiến Tuấn Khang nghĩ rằng nhất định Nhóc Bảo Bối có điều gì đấy với beauty salon này. Nếu đuổi Bảo Vương thì...

"Giám đốc, chuyện của gia đình ngài tôi không có quyền xen vào nhưng việc này liên quan đến thanh danh của WOB." – Tuấn Khang tiếp – "Tìm kiếm tài năng trẻ là cuộc thi lớn của WOB vì vậy rất nhiều người biết đến. Ngô Bảo Vương, đó là người có bài dự thi nổi trội nhất trong các thí sinh. Giả sử bây giờ đuổi em ấy, thì tôi e việc đó sẽ ảnh hưởng không tốt cho beauty salon. Không chừng, nhân cơ hội này bọn báo chí sẽ tung tin đồn thất thiệt nào đó về WOB."

Lắng nghe những lập luận rõ ràng từ Tuấn Khang, Ngô Thịnh lặng thinh. Cuộc thi Tài năng trẻ do WOB tổ chức thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong nước. Báo chí đưa tin trực tiếp, đài truyền hình quay phim trực tiếp và tất cả đều đã thấy Ngô Bảo Vương. Chưa kể, theo Tuấn Khang nói thì cô con gái ông không thừa nhận đó rất được ủng hộ. Nếu bây giờ Ngô Thịnh đuổi Bảo Vương thì chẳng khác nào khiến WOB mất uy tín. Việc đuổi vô cớ một tài năng trẻ như thế càng khiến lũ nhà báo thêm nghi ngờ. Vì vậy, cần cẩn thận giải quyết vấn đề.

"Được rồi, tôi hiểu ý anh." – Ngô Thịnh trầm tư – "Tạm thời trước mắt cứ để con bé ấy vào WOB. Việc còn lại, tôi tự có sắp xếp."

Tuấn Khang toan cất tiếng nhưng khi trông vẻ mặt vô cảm của giám đốc thì anh nghĩ lúc này không nên nói thêm gì nữa, kẻo vô tình đổ dầu vào lửa.

"Tôi xin phép."

Chưa kịp quay lưng cất bước thì Tuấn Khang nghe giọng Ngô Thịnh kéo giật:

"Anh hãy nói với Jimmy, tôi muốn xem băng ghi hình cuộc thi sáng nay."

Gật đầu, Tuấn Khang rời khỏi phòng giám đốc với nụ cười kín đáo. Vừa bước ra ngoài, anh đã gặp ngay Tú Uyên. Dường như cô tiểu thư đã đứng chờ khá lâu.

"Anh Khang." – Tú Uyên mừng rỡ chạy đến, hỏi – "Sao? Bố nói gì về việc chị Bảo Vương đến WOB tham dự cuộc thi tuyển? Chắc là bố không vui rồi."

"Đúng là giám đốc không vui nhưng ngài ấy đồng ý để chị em ở lại WOB.Việc tiếp theo, ngài ấy sẽ tự sắp xếp. Anh cũng chịu thôi."

"Hay để em vào nói chuyện với bố."

"Đừng. Em cũng hiểu tính giám đốc còn gì. Ngài ấy không muốn ai ra lệnh cho mình phải làm việc gì cả. Nếu em vào nói lung tung sẽ chỉ khiến ngài ấy thêm giận dữ và biết đâu là đuổi Nhóc Bảo Bối ngay lập tức. Điều quan trọng bây giờ, chúng ta cứ nghe theo giám đốc, những chuyện khác từ từ tính."

Cái nắm giữ mạnh mẽ cùng lời nói kiên quyết từ Tuấn Khang khiến Tú Uyên chẳng biết làm gì ngoài việc thở dài thườn thượt đồng thời gật đầu.

... Đang chán nản vì Hồng Thuận cứ nói liên hồi từ nãy đến giờ thì Bảo Vương và Trần Thoại thấy bóng dáng Tuấn Khang với Tú Uyên đi về phía này. Trông vẻ mặt đăm chiêu của cả hai thì Bảo Vương đoán vừa có chuyện gì đó không tốt. Hiển nhiên là có liên quan đến việc bố nghe tin cô tham dự cuộc thi tuyển.

"Anh đi gặp giám đốc thế nào? Mọi thứ tốt chứ?"

Trần Thoại dứt lời, ngay kế bên Bảo Vương quan sát biểu hiện của Tuấn Khang. Nhưng cô còn chưa kịp nghe câu trả lời từ anh là Tú Uyên đã lên tiếng ngay:

"Tất nhiên là tốt rồi. Bố tôi nói gì, anh đâu cần quản. Chị, mình đi ăn nhé! Bụng em đói lắm rồi. Đừng ở đây với những kẻ không đâu."

"Ngô tiểu thư đâu cần nặng lời thế." – Hồng Thuận nheo mắt – "Nhưng sao cô với Ngô Bảo Vương thân nhau quá vậy? Còn nắm tay gọi chị nữa."

Bảo Vương kín đáo nhìn sang em gái. Còn Tú Uyên thì đảo mắt lúng túng bởi quên mất việc không thể để lộ mối quan hệ chị em với Bảo Vương cho người khác biết. Tức thì, Tuấn Khang khéo léo giải vây bằng câu nói:

"Cả hai vốn là bạn thân thiết trước đây. Với lại, Bảo Vương lớn hơn Tú Uyên nên cô bé phải gọi chị. Nào, chắc mọi người đói rồi phải không? Đi ăn thôi."

Hồng Thuận hớn hở, gật đầu liên tục. Trái với sự phấn khởi của mọi người, Trần Thoại chậm rãi từ chối: Em phải về nhà có chút việc nên không đi cùng được."

"Chắc là chuyện của chị cậu phải không? Vậy về nhanh đi."

Khẽ gật đầu rồi Trần Thoại đưa mắt sang Bảo Vương, giọng nói vừa đủ:

"Lúc máy quay chiếu cận cảnh phía sau manocanh, tôi thấy phần đuôi tóc bên trái cô cắt dài hơn bên phải cỡ 3mm."

Hiển nhiên, Bảo Vương hết sức kinh ngạc. Bằng chứng là, đôi mắt luôn mơ màng đó lập tức tròn xoe. Anh chàng Trần Thoại này chỉ nhìn qua màn hình mà đã nhận ra độ dài hai bên đuôi tóc của manocanh cô cắt không đều nhau ư? Chưa kể, anh còn nêu chính xác con số 3mm nữa. Trong phút chốc, Bảo Vương thoáng bất động khi dõi theo bóng dáng Trần Thoại đi xa dần. Thái độ bất ngờ của cô không mấy khó hiểu. Bởi, phải là một hair stylist cực giỏi thì mới đủ khả năng thấy rõ độ dài của từng sợi tóc chỉ qua cái nhìn đầu tiên. Rõ ràng, cảm giác đặc biệt Bảo Vương thấy ở Trần Thoại là hoàn toàn không sai.

"Chị đừng bận tâm anh ta nói. Một hair stylist bình thường ở khu F mà bày đặt nhận xét này nọ." – Tú Uyên lè lưỡi.

"Em đừng nói thế, Tú Uyên. Trần Thoại không như những gì em thấy đâu."

Buông câu nói lấp lửng xong, Tuấn Khang khoanh tay bước theo Hồng Thuận đang nhảy tung tăng về phía nhà ăn. Còn Bảo Vương, chẳng có thời gian để suy nghĩ về điều vừa rồi là đã bị Tú Uyên nắm tay kéo đi mau chóng. Khi tất cả rời khỏi dãy hành lang vắng vẻ thì bóng dáng một người xuất hiện. Và đó là cô bé đội mũ tên An Hằng sáng nay. Vẫn thế, cái nhìn của An Hằng luôn hướng về Bảo Vương trong khi cô nói chuyện vui vẻ với Tuấn Khang. Không phải căm ghét như Trịnh Ngân, rõ ràng phản chiếu trong đôi mắt An Hằng là một...

Không riêng An Hằng mà còn một người nữa đang dõi mắt theo bốn người nọ từ nãy đến giờ: Trịnh Ngân. Quan sát Bảo Vương từ trên hành lang khu A VIP, Trịnh Ngân nhếch mép cười nhạt nhẽo rồi lầm rầm trong miệng:

"Con nhỏ đó ghê thật! Mới vào WOB sáng nay thôi mà đã tìm cách làm quen với Ngô Tú Uyên và anh Tuấn Khang rồi. Đúng là thứ cáo mà."

Đứng bên cạnh, không quan tâm sự bức bối từ Trịnh Ngân, Nicolas vừa xem xét chiếc kéo cao cấp vừa nói nhạt: "Tài năng của con nhóc ấy thế nào, còn chưa biết được. Chỉ việc cắt tóc nhanh thì chẳng đủ nói lên điều gì đâu."

Nhoẻn miệng cười thích thú trước câu nói quá đúng ấy, Trịnh Ngân quay qua rồi bước lại chỗ Nicolas đồng thời quàng tay qua tay anh chàng, bảo rõ:

"Chính xác. Nhất định con bé đó sẽ phải hối hận khi dám bước chân vào WOB. Đặc biệt là dám đối đầu với em và anh, Nicolas nhỉ?"

Không đáp lời bạn gái, Nicolas cất chiếc kéo vào túi bao da xong cười khỉnh.

Lúc này, Ngô Thịnh đang xem lại băng ghi hình cuộc thi tuyển sáng nay ở hội trường. Ông đã tận mắt thấy rõ kỹ thuật của Bảo Vương và bản thân khá bất ngờ về sự tiến bộ nhanh chóng ấy. Trong phút chốc, vị giám đốc như bắt gặp hình ảnh người vợ yêu dấu Jessica Phạm trước đây qua bóng dáng cô con gái mình căm ghét. Nhưng, điều đó không khiến Ngô Thịnh thoải mái mà ngược lại, sự giận dữ càng dữ dội hơn. Để rồi, phản chiếu trong đáy mắt ông điều gì đấy mơ hồ. Vẻ như là một sự sắp đặt khó khăn dành cho Bảo Vương.

U�8;F0.-