Cứ như thế, không biết từ lúc nào không khí ở đây trở nên tĩnh lặng hết mức có thể, mỗi người đều chìm vào suy nghĩ riêng của mình cho đến khi phục vụ bước lại. Lần này là 1 chị phục vụ khá là xinh đẹp, ước chừng hơn tụi nó 3, 4 tuổi gì đấy. Bưng trên tay khay đồ uống mà mắt chị ta cứ dán chằm chằm vào người 3 boy, đặc biệt là Bin. Nó là người nhận ra nhân vật vô duyên ấy đầu tiên, khẽ hắng giọng làm tất cả hơi giật mình, quay qua nhìn nó rồi nhìn thấy chị phục vụ đang trong tình trạng ”quen thuộc” họ lập tức hiểu ra vấn đề. Chị kia cũng giật mình, vội vàng đặt mấy ly cafe xuống bàn mà mắt vẫn không rời khỏi người Bin. Nó lắc đầu chán nản, chợt 1 nụ cười tinh quái xuất hiện trên môi, ngước mắt nhìn chị phục vụ mê trai đẹp kia nó bắt đầu ”chiến dịch”, ánh mắt long lanh chớp chớp nó gọi:

- Này cô ơi.

5 người, bao gồm 4 đứa còn lại và chị phục vụ quay đi quay lại kiếm xem nó đang gọi cô nào, nhưng kết quả là chẳng biết nó gọi ai. Cố nhịn cười, nó tiếp tục, giọng hết sức tự nhiên:

- Cô, sao cháu gọi cô không trả lời vậy? ( lần này thì nó kéo nhẹ vạt áo, lay lay chị phục vụ)

Cả bọn trố mắt nhìn, chẳng hiểu mắt nó có vấn đề hay đầu óc không bình thường nữa, 1 chị gái trẻ đẹp như vậy, nhìn là biết đâu có ”già” hơn tụi nó là mấy, thế mà nó gọi cô ngọt xớt mới ghê chứ. Chị gái có vẻ, à phải nó là rất khó chịu khi biết người nó gọi ”cô” chính là mình, nhưng vì nó là khách nên chị ta đâu thể tỏ thái độ gì, đành nén giận nhìn nó đầy ”trìu mến”:

- Em gọi chị à. ( cố xưng chị)

- Dạ vâng, chính là cô ạ. ( nó vẫn ”ngây thơ” chau chuốt từ ”cô” nghe thật mượt mà). Cháu muốn nói là…

- Có chuyện gì sao?

Chị ấy tỏ vẻ bực mình đưa mắt liếc xéo nó, chẳng để ý ánh mắt ấy, coi như không biết gì, nó vẫn vô tư tiếp tục ”sự nghiệp tác chiến” của mình với thái độ phải nói là vô cùng lễ phép và lịch sự với ”người bề trên”:

- Vâng, cháu muốn nói là… cô…tại sao nhìn bạn trai cháu ghê vậy, anh ý giống em trai hay con trai cô à, nếu có thể thì cô làm ơn không nhìn nữa được không ạ.

Cả bọn lại tròn mắt trong khi nó vẫn thản nhiên đưa ánh mắt long lanh như chờ đợi cái gật đầu ”hiểu ý” của ”cô” phục vụ. Chị ta đỏ mặt, có lẽ là vì xấu hổ, cũng có thể là vì tức giận. Không tức sao được sao chứ, nó nói thế là ý gì? Chẳng phải nó mỉa mai chị già mà còn mê”con nít” sao, lại còn còn có ý đuổi khéo chị nữa chứ. Cố nuốt cục tức mà nó có chịu trôi xuống đâu, chị ta lạc giọng gằn từng chữ lộ rõ vẻ tức tối:

- Sao?… con… trai… ư

Kệ chứ, chị ta tức kệ chị ta, ai bảo mê Bin đẹp trai của nó làm gì. Làm chị ta tức cũng chính là mục đích của nó mà. Lại 1 lần nữa không chú ý đến dòng nham thạch đang trực trào ngay cạnh mình, nó ngây thơ hết sức trả lời:

- Dạ, vâng ạ. A!!! Em biết rồi, hay chị muốn nhận anh ý làm… con trai nuôi hả? Ồ, nghe được à nha.

Nó cứ liến thoắng hí hửng mà không thèm để ý khuông mặt đang dần biến sắc của chị phục vụ, mắt còn long lanh, miệng cười tươi rói làm chị ta tức muốn hộc máu. Giá mà ánh mắt giết được người thì có khi nó đã ”tử trận” vì cái nhìn của chị ta rồi ấy chứ. Nhưng tiếc là mắt chứ có phải dao đâu, không nói được gì thêm, vừa tức vừa ngại, chị ta hậm hực dậm chân bỏ đi.

Đợi bóng dáng ấy khuất hẳn nó mới bật cười ha hả. Yến cũng không nhịn nổi nữa, nhỏ phá lên cười hùa theo nó. 3 chàng nhà ta thì không dám cười lớn vì sợ mất hình tượng (khổ thế, cười mà cũng không được thoải mái) nên chỉ bụm miệng lại mà cười để không phát ra tiếng. Không khí bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Tất cả là nhờ nó, phải rồi, đó mới là nó, trước đây cũng vậy, nó luôn bày ra rất nhiều trò tinh quái, đặc biệt là khoản xỏ xiên để cắt đuôi lũ con gái bám đuôi Bin, làm gì có đứa nào thắng nó về khoản này đâu. Bin vui lắm, vì lại thấy được bé Bi tinh nghịch ngày nào, Yến cũng vậy.