Thấy nó có vẻ đang bối rối nên Kan đã nhanh chóng lên tiếng giải vây cho nó, nhưng thật ra cậu cũng rất muốn nghe câu trả lời của nó. Nghe Bin nói thế mắt nó bỗng sáng lên, gật đầu lia lịa:
- ờ ờ, đúng… đúng đó, là bạn chứ còn là gì. Cuối cùng thì nhờ sự ”giúp đỡ” của Kan nó cũng tìm được 1 câu trả lời ”hợp lí”, sau vụ này có khi phải cảm ơn Kan cũng nên. Vậy là chúng nó lại tiếp tục ăn uống vui vẻ và hình như trong lòng nó, đang có gì đó thay đổi… chỉ có điều nó vô tư quá nên không chịu nhận ra. Ăn xong trước nó đứng dậy đi lên phòng thay đồ để lát đi dạo bờ biển. Nhưng sao cửa phòng không khóa nhỉ? Nó nhớ là nãy ra khỏi phòng nó đã khóa lại rồi mà. Thấy có gì đó không bình thường, nó vội đẩy cửa bước vào. - AAAAAAAAAAAAAA. Trộm trộm… ư… ưm… - Em la hét cái gì vậy hả? ( tên ”trộm” bịt miệng nó) - Ưm…ỏ…a… [bỏ ra] (nó cố mở miệng) - Tôi bỏ ra em đừng có la lên nữa đấy. Bây giờ nó mới nhận ra ”tên trộm” này là ai, nó gật gật. Người ấy liền buông tay khỏi miệng nó. Hộc… hộc… nó cố hít thở để bù lại lượng O2 vừa thiếu. Sau khi hơi thở bình thường trở lại nó mới ngẩng lên nhìn hắn bằng ánh mắt đầy” âu yếm”: – Con tuấn mã này, sao anh lại ở đây, sao lại còn vào phòng tôi hả, đồ biến thái. - Phòng em??? (Tú ngơ ngác) - Chứ sao. (nó nói không cần suy nghĩ) - Em nhìn kĩ lại coi. Bây giờ nó mới đưa mắt nhìn 1 lượt khắp căn phòng. Tivi nè, tủ quần áo nè, giường trải ga màu trắng nè…rất giống phòng nó mà, có gì khác đâu chứ. Khoan… nhưng túi quần áo của nó ”mất” đâu rồi nhỉ? Nãy nó lên phòng là ngủ luôn chưa kịp bỏ quần áo vào tủ, nó để túi quần áo ở góc tường cạnh cái tủ kia mà, vậy không lẽ… - Tên kia, anh vào lấy trộm túi đồ của tui hả? Mau trả đây. (nó trống hông ”nạt” Tú 1 cách rất chi là hùng hổ) BỊCH… nghe xong câu nói của nó Tú rơi tự do xuống đất. Thật là không thể tưởng tượng được sau khi xem xét kĩ càng căn phòng nó lại phán 1 câu xanh rờn như thế. Anh ngước lên nhìn nó cười khổ, phải nói là anh vô cùng khâm phục cái trí tưởng tượng cực kì phong phú của nó. - Em làm ơn ra ngoài coi lại số phòng giùm tôi đi. Nó lùi lại mấy bước ra khỏi phòng, ngước lên nhìn tấm biển ghi số phòng, là 202, nó giơ chùm chìa khóa trong tay lên, là 150, vậy phòng nó là 150… OH MY GOD!!! Nó vào nhầm phòng, ngại quá đi mất, chạy vô phòng người ta mà lại kêu người ta là trộm. Mặt nó bắt đầu chuyển sang màu cà chua chín, giá mà ở đây có cái lỗ nào thì nó chui xuống ngay lập tức cho đỡ ngại luôn rồi. - Sao rồi??? (Tú đứng dựa lưng vào mép cửa nhìn nó cười cười) - Hơ… nhầm, nhầm thôi mà, sorry, thế nhá, tôi về phòng đây. Nói xong nó cắm đầu chạy 1 mạch không để Tú kịp ú ớ câu nào. Anh chàng nhìn theo bóng nó lắc đầu mỉm cười ” em thật là đáng yêu, cô bé ạ, tôi đi theo em đến đây nhưng không ngờ lại gặp em trong hoàn cảnh như thế này, chúng ta… cũng có duyên chứ nhỉ. Sự tình là phòng nó ở tầng 3, đi hết cầu thang, rẽ trái cách 2 phòng là đến, nó nhớ là như vậy nên cứ vậy mà vào chứ không thèm coi số phòng, nãy nó cũng đi đúng như vậy nhưng ai ngờ nó lại lên tận tầng 4 từ lúc nào nên mới bị nhầm phòng như thế, thật là mất mặt quá đi. Trong phòng 150, có 1 ”con khỉ” đang vò đầu bứt tai, đi đi lại lại chóng cả mặt cùng những tiếng lầm bầm không ngớt ” trời ơi là trời, điên mất thôi, sao lại nhầm vậy hả trời, mà sao lại còn trúng ngay cái tên tuấn mã đó nữa, hắn ta đến đây làm gì chứ? Không phải đi theo trả thù mình vụ hôm bữa đó chứ? Hừ, còn lâu nhé, ta không i làm được gì đâu, chờ đó…”. Sau 1 hồi tự biên tự diễn về cái nguyên nhân Tú có mặt ở đây cuối cùng nó cũng thay xong bộ đồ để đi dạo. * * *