Một ngày lại trôi qua, có lẽ khá nhiều niềm vui.
TỐI… Bin đã ra ngoài từ 7 giờ sau khi nhận 1 cuộc điện thoại từ Kan, khá vội vã, có lẽ anh đi giải quyết việc gì đó. Hiện giờ, nó đang đứng 1 mình ngoài ban công.Khoác trên người chiếc váy ngủ trắng tinh bằng lụa mềm mại như đôi cánh trắng thiên thần, bóng dáng nhỏ bé ấy dường như nổi bật giữa bầu trời đêm bao la u tối. Nó khẽ rướn người đưa tay đón những làn gió đang từng đợt lướt qua. Gió, những cơn gió nhẹ mang theo hơi lạnh cũng đủ để khiến nó hơi rùng mình. Nhưng nó không quan tâm đến cái lạnh ấy, chẳng là gì so với cái lạnh của trái tim nơi lòng ngực. Một giọt nước mắt rơi trong vô thức để rồi nhanh chóng bị gió lau khô như chưa từng tồn tại. Đôi mắt long lanh ẩn chứa nét u buồn, nỗi buồn xa xôi…, xa… nhưng không mờ nhạt, nỗi buồn da diết kìm nén sau đôi mắt trong veo ấy. Ngước lên bầu trời, sao hôm nay nhiều quá, những chùm sao lấp lánh, nó muốn đưa tay chạm vào 1 vì sao nào đó… nhưng quá khó, bàn tay nó chơi vơi giữa không trung, thật lạc lõng. Nó đang tự hỏi mình, liệu rằng… trên kia… có ngôi sao nào thuộc về nó,… ba mẹ nó… và cả Long… phải chăng đang ở trên thiên đường, nơi có những vì sao kia tỏa sáng, và họ… đang nhìn nó… mỉm cười. Bỗng, lòng nó yên bình hơn khi nghĩ về điều đó. Nó muốn đi dạo, có lẽ sẽ giúp nó thoải mái hơn nữa. Trở vào phòng, nó cần thay đồ, 1 chiếc váy trắng dài quá gối triết eo gọn gàng, chân váy bồng với những đường zen uốn lượn mềm mại, không quá cầu kỳ nhưng đủ để khiến nó trông giống như nàng công chúa xinh đẹp trong câu chuyện cổ tích nào đó, mái tóc nâu vàng mượt mà được buông thả tự nhiên đến ngang vai và khuôn mặt lại đeo lên chiếc mặt nạ màu da mỏng dính. Vậy có lẽ đã khá ổn, với tay lấy thêm chiếc áo khoác mỏng trên tường, nó nhanh chóng bước ra khỏi nhà. Con đường ngập tràn ánh đèn cao áp, mọi hình ảnh đều rõ nét, vẫn xe cộ, vẫn người người qua lại nhưng không khí khác xa so với ban ngày, yên bình hơn, lung linh hơn. Nó thích thành phố về đêm, đã hơn 2 năm, đây là lần đầu tiên nó lại được ngắm cảnh đường phố 1 thời quen thuộc về đêm như thế. Đôi chân nhẹ nhàng sải những bước chậm dãi trên vỉa hè, nó mặc nhiên thả mình vào những cơn gió nhẹ, hương thơm thoang thoảng của hoa cây bên đường, cảm giác thật dễ chịu. Lang thang 1 hồi, chợt nhận ra, đoạn đường nó đang đi khá vắng vẻ, thỉng thoảng có 1 chiếc xe lướt qua nhanh rồi tất cả lại chìm vào im lặng. Nó thấy hơi lạnh đang dần len lỏi trong cơ thể, chiếc áo khoác mỏng manh không đủ để xua tan hết cái vị của sương đêm và của những làn gió cuối thu. Ngó nhìn xung quanh, chỉ nó và ánh đèn điện trải mênh mang, cảm giác cô đơn chợt ùa về làm lòng nó se lại, lắc đầu xua đi tất cả, nó dạo bước nhanh hơn để về nhà. Giờ cũng đã gần 10 giờ đêm, có thể Bin đã về và đang ngồi lo lắng cho nó, điện thoại để quên ở nhà mất rồi, nó tự trách mình sao mà vô ý quá. Bàn chân nó bỗng khựng lại, trước mặt nó là 3 tên con trai tóc xanh tóc đỏ dựng ngược cả lên, vừa nhìn là biết không phải loại tử tế gì. Tất nhiên nó cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề mình đang gặp phải, khẽ thở dài chán nản rồi nhanh chóng lấy lại khuôn mặt thản nhiên và nhẹ nhàng bước tiếp. Nó lướt qua 3 tên đó như không có chuyện gì nhưng thật ra thì chính nó cũng hiểu rằng đâu dễ dàng đến thế. Minh chứng là ngay lúc này đây, vừa đi qua được 2 bước thôi nó đã bị 1 tên túm tay lôi lại. Không sợ hãi, không la hét, nó giữ nét mặt hết sức bình tĩnh, quay lại nhìn thẳng vào bọn chúng: - Em… có quen mấy anh sao? - ồ, không quen nhưng sắp quen cô bé ạ, đi chơi với bọn anh nhé. Một tên gầy gầy, cao cao, khuôn mặt nham nhở buông lời chọc ghẹo. Nó im lặng như đang suy nghĩ gì đó. - Sao vậy cô em, đi nhé, thích gì bọn anh chiều, trông cô em ”ngon” lắm cơ. Một tên khác tiếp tục với giọng điệu đầy khả ố, nó nghe mà ghê tởm nhưng vẫn cố tỏ ra không quan tâm, như không nghe thấy gì. Nó đang cố nghĩ cách thoát thân. Chợt 1 tên đưa tay lên định vuốt má nó, nó nghiêng đầu tránh bàn tay ”bẩn thỉu” ấy và nó sững lại 3 giây nhìn trân trân vào cánh tay hắn, có hình săm cánh thiên thần… rất giống… Môi nó tự nhiên vẽ nên 1 nụ cười tươi tắn pha chút thích thú, nó nhìn cả 3 tên 1 lượt rồi cất giọng nhẹ nhàng nhưng cũng không kém cứng cỏi: - Thật tình, tôi đang tò mò không hiểu anh Phong đã dạy dỗ các cậu như thế nào đây. 3 tên bất giác giật mình khi nghe nhắc đến các tên ấy, vậy là có thể đúng như nó dự đoán, nó tiếp tục: - Sao? Không phải mấy cậu là đàn em của anh Phong à? - Sao cô biết? (1 tên hỏi lại nó) - Muốn biết tại sao thì đưa tôi đến gặp anh Phong đi, đại ca của các cậu sẽ cho cậu biết. Cả 3 tên bắt đầu hơi run, nghe nó cứ 1 anh Phong, 2 cũng anh Phong thân mật như vậy nên trong lòng không khỏi có chút lo lắng về quan hệ của nó với Phong, nếu là thân thiết thì bọn chúng chết chắc. Tuy vậy, 1 tên vẫn cố nói cứng vì biết Phong rất lạnh lùng kể cả với con gái nên không có lý gì lại thân thiết với 1 cô gái như nó: - Được thôi, để xem cô em là ai, đi theo bọn anh. Nó rồi 3 tên nhanh chóng sải bước, nó nhún vai mỉm cười rồi cũng ”lon ton” chạy theo.