- Xya! Cuối cùng em cũng trở về rồi! – Carol vui mừng.

- Chị! – Xya cười. Nhưng ánh mắt không được vui vẻ - Em nhớ chị lắm đó!

- Thật không? Chị cứ tưởng em ở Hitaito quên đường về rồi chứ? – Carol nháy mắt.

- Không có đâu. Từ nay có lẽ em sẽ không tới đó nữa – Xya cười nhẹ. Cam chịu.

- Có chuyện gì vậy? Nói cho chị nghe xem nào! – Nhận ra sự khác thưởng của Xya, Carol lo lắng.

- Chỉ là… người đó không tin em – Xya vẫn cười. Cười thì sẽ không khóc. Nhưng sao… nước mắt vẫn chực rơi ra.

- Được rồi. Chị hiểu rồi – Carol ôm lấy Xya – Em cứ khóc đi, cho nhẹ lòng!

Một giọt nước mắt… Hai giọt nước mắt… Ba giọt nước mắt… Những giọt nước mắt tinh khiết rơi xuống… Vì tình yêu…

Biết là không có hi vọng… vẫn cứ yêu…

Cứ ngỡ chân thành là đủ … thật sai lầm…!

Yêu…

0o0o0o0o0o0o0o0o0o0

- Chào buổi sáng, chị Carol! – Xya ngẩng mặt lên chào Carol rồi tiếp tục bày biện thức ăn ra bàn.

- Em về Ai Cập làm chị phải đích thân xuống bếp.

- Cứ như là chị nấu cho em ăn không bằng! – Xya bĩu môi – Vậy từ mai em để cho ngự thiện nấu rồi mang lên cho chị nhé.

- Á! Chị đùa thôi mà. Xya của chị nấu ngon quá nên chị phải tự mò xuống bếp đó mà! – Carol vội giải thích.

Xya cười. Tiếng cười trong và thanh như chuông bạc ngân. Nhưng tiếng cười lập tức tắt khi hai người bước vào.

- Xya! Em dậy sớm quá! – Menfuisư bắt chuyện.

- Dạ - Xya cười. Nhìn cô gái đi theo Menfuisư – người đang nhìn nàng chòng chọc – Hân hạnh gặp mặt. Tôi là Xya, công chúa Ai Cập. Công nương này là …

- Chị là Kaputa. Công chúa Ai Cập? Vậy em là em gái Menfuisư sao? – Kaputa giả vờ hớn hở làm quen.

- Xya không phải … - Menfuisư và Carol định giải thích.

- Đúng vậy! Em là EM GÁI của Menfuisư – Xya tươi cười. “Cô gái như vậy mà định tán tỉnh anh Menfuisư sao? Không xinh đẹp, hiểu biết lại kém. Thật là không bằng một hạt bụi so với chị Carol!”

- Ồ, chị ở đây gần một tuần mà giờ mới thấy em .Em xinh quá! – Kaputa tiếp tục lấy lòng “em chồng tương lai”. “Quả là xinh đẹp. Ăn nói có phần sắc sảo hơn vị nữ hoàng Carol kia nhiều. Nhưng rất tiếc, Kaputa ta đây mới là người xinh đẹp nhất!”

Thấy Kaputa nhìn vào bữa ăn do mình sửa soạn, Xya mời:

- Chị đã ăn sáng chưa? Ăn cùng với em nhé!

- Nếu vậy thì… được thôi – Kaputa nhanh nhẹn ngồi vào bàn, nhìn mọi người vẫn đáng đứng nhìn vì sự vô phép quá đáng này – Mọi người ngồi đi. Cứ tự nhiên! Chúng ta sẽ sớm là “người một nhà” mà.

Xya ấn tượng không tốt từ đầu với cô gái này. Với nàng, chỉ có chị Carol mới xứng đáng đứng cạnh anh Menfuisư nên bất kì ai cũng không được đến gần Menfuisư. Nay lại thêm sự vô phép vô tắc của Kaputa, Xya càng chắc chắn nhân định của mình. Vì vậy, Kaputa, chị sẽ sớm rời khỏi đây thôi. Xya Rido hứa là làm!

Bữa ăn diễn ra khá “vui vẻ”.

Ngay từ khi ngồi xuống, Xya đã giành chỗ bên cạnh Kaputa, kéo Carol ngồi bên còn lại và đương nhiên, Menfuisư ngồi xa Kaputa nhất. Khi cô nàng định chuyển chỗ thì Xya ngăn lại với lí do “chị em mình ngồi cạnh nhau để thân hơn”. Đương nhiên là Kaputa đành phải ngồi lại vì muốn mất lòng “em chồng tương lai”

Mỗi lần Kaputa định gắp thức ăn cho Menfuisư, Xya lại giả vờ gắp một món gì đó, rồi vô tình hất vào tay Kaputa làm thức ăn cô cả định lấy rơi xuống. Tiếp theo là Xya nở một nụ cười hối lỗi. Tuy nhiên, người nàng lại tỏa ra sát khí nên Kaputa ngận ngùi cho qua.

Còn với hai nhân vật còn lại, tuy không phải chiến tranh nhưng cũng không thể có một bữa ăn yên bình.

Thật là một bữa ăn gia đình “vui vẻ”!

0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0

Đứa bé trong bụng Carol đã được chín tuần tuổi.

Người ta bảo, khi có mang tính nết sản phụ trở nên dễ cáu bẳn hơn. Menfuisư đồng ý với điều này.

Chỉ vì Kaputa luôn bám theo chàng mà nhiều lần người chàng đau ê ẩm! Đơn giản là vì Carol ghen bóng ghen gió, nói là Menfuisư không còn yêu nàng, rồi thì Menfuisư chán Carol, … đủ cả. Lần nào cũng khiến Menfuisư giải thích mấy tiếng mới thôi. Và hôm sau mọi chuyện lại tiếp diễn.

Thiệt là khiến cho Menfuisư nhiều lần định đuổi Kaputa về nước cho yên chuyện.

Xya biết, chỉ cười rằng “Hay anh cho chị Carol đi chơi một chuyến. Biết đâu không khí trong lành khiến chị ấy vui vẻ hơn?”

Và hôm nay, Menfuisư đành đồng ý với Xya và đến Hạ Ai Cập để thăm kim tự tháp Giza, sẵn tiện thăm Asisư và Raian.

Cách tốt nhất để tới Giza là đi bằng đường thủy, vừa nhanh chóng lại khá an toàn.

Trên đường đi, Carol vui vẻ ngắm cảnh vật mà không chú ý đên Kaputa đang bám sát theo Menfuisư.

Chàng vui lắm và thầm cám ơn Xya.

- A! Menfuisư! Kim tự tháp Giza này, chàng lại nhìn xem! – Carol hớn hở.

- Đẹp quá phải không Carol? – Menfuisư hỏi lấy lệ chứ cái kim tự tháp cũ kĩ này có gì đặc biệt đối với chàng đâu. Rồi chàng quay sang nới với quân lính – Chúng ta sẽ vào tế lễ đã!

- Tuân lệnh! Cho tàu cập bến! – Người lính nói lớn.

Thuyền từ từ tiến lại gần bờ. Những người dân nô nức chạy tới tiếp đón tung hô:

- Vạn tuế!

- Đón mừng hoàng thượng!

- Hoan hô cô gái sông Nil!

- Chào mừng công chúa Xya!

Menfuisư đỡ Carol xuống thuyền. Hai người cười nói với nhau vui vẻ. Kaputa xen vào:

- Đỡ thiếp với! Hoàng thượng đỡ thiếp với, thiếp bị say sóng! – Kaputa đi loạng choạng bước.

- Để em! Anh Menfuisư cứ đỡ chị Carol. Nữ hoàng Kaputa để em được rồi – Xya nhanh nhẹn, quay sang cười cười với Kaputa – Em giúp chị nhé! Em không bị say sóng đâu.

- À, cám ơn – Không biết do phải Xya tưởng tượng không nhưng rõ ràng là Kaputa đang nghiến răng trả lời.

Sau khi xong nhiệm vụ, Xya vội vàng chạy tới chỗ Carol đang trầm trồ trước sự nguyện vẹn của kim tự tháp và tượng nhân sư Sphinx không một chút sứt mẻ.

Vùng cao nguyên Giza được chọn do vị trí tầm nhìn bao quát hướng về thung lũng sông Nile và nằm ở bờ Tây - phía Tây thường đi đôi với mặt trời lặn và cái chết. Bản thân kim tự tháp chỉ là một bộ phận trong tổ hợp chôn cất hoàng gia. Mỗi kim tự tháp đều tọa lạc trong một vùng đất, bao quanh là khu đền tang lễ nằm ở cạnh phía Tây, cũng có một ngôi đền trong thung lũng gần con sông nối liền với ngôi đền phía thượng lưu bằng bờ đất đắp cao chạy dài trang trí bằng những tác phẩm chạm nổi. ( theo vnexpress.net)

- Menfuisư, Carol, Xya! Chị gặp chút việc nên không đón tiếp các em từ xa. Mong các em không để ý! – Asisư bước tới. Bộ đồ màu xanh da trời của nàng thật hợp với mái tóc đen huyền và làn da trắng nõn. Sau nàng là Raian.

- Chị nói gì vậy? Bọn em mới đến thôi mà! – Menfuisư vui vẻ.

- Chị Asisư! Anh Raian! Anh chị không cho em đến Hạ Ai Cập cùng vì Hạ Ai Cập quá đẹp, sợ em ở lại luôn sao? – Carol tươi cười.

- Em nhớ chị lắm! – Xya, vẫn thói quen cũ, chạy tới ôm Asisư. Nhìn sơ qua có vẻ họ đang ôm nhau vui vẻ nhưng sự thực thì đã có một cuộc đối thoại ngắn gọn.

[Chị thấy cô gái đang đứng sát anh Menfuisư không?]

[Cô gái người to da đen sao? Hình như là quí tộc Libia?]

[Là nữ hoàng Libia. Cô nàng định mồi chài anh Menfuisư. Giúp em đuổi ả về nước nhé!]

[Được thôi. Hình như ả đang định chuyển hướng sang Raian?] – Lúc này Kaputa đang định bắt chuyện và liếc mắt đưa tình với Raian. Chàng giám đốc với phong thái lịch thiệp cũng biến mất khi thấy con người này, nhăn nhó kêu cứu.

- Chị à! Đây là Kaputa, nữ hoàng Libia – Nghe nhắc đến mình, Kaputa vội ngừng công việc dang dở.

- Hân hạnh gặp mặt nữ hoàng. Chúc mừng tình thân giữa hai nước – Asisư nói, giọng lạnh băng.

- Chúng tôi cũng rất muốn kết thân với Ai Cập – Kaputa lạnh người trước cái nhìn của Asisư.

- Và giới thiệu với nữ hoàng đây là Raian, CHỒNG chưa cưới CỦA TÔI – Asisư nhấn mạnh vào những chữ cần thiết – Sắp tới chúng tôi tổ chức đám cưới, mong nữ hoàng đến chia vui.

- Nhất định rồi – Mặt Kaputa không còn một giọt máu. Những người chứng kiến cuộc đối thoại đều bụm miệng cười. Quả xứng danh nữ hoàng băng giá!

- Giới thiệu vậy là đủ rồi – Menfuisư gắng nhịn cười – Giờ chúng em xin phép đi chuẩn bị rồi còn vào điện tế lễ.

- Được. Vậy các em mau chuẩn bị đi.

0o0o0o0o0o0o00oo0o0

Buổi tế lễ tại kim tự tháp Giza….

Mọi người dành sự chú ý lớn lao tới cô gái lạ mặt cố ý đứng cạnh hoàng thượng. Ai nấy xì xào bàn tán nhưng có vẻ da mặt cô gái đó dày đến nỗi không thèm để ý đến.

- Chị à, chị gọi cô ả ra đây đi. Anh Menfuisư thì còn giữ phép lịch sự nhưng mà em không đồng ý việc này. Thật chẳng coi thần thánh, phong tục, lễ nghi Ai Cập ra gì!

- Nhưng … có thể cô ta sẽ nghĩ không tốt về Ai Cập – Raian băn khoăn.

- Không sao, lúc đó chúng ta sẽ dùng sung. Lo gì không thắng!

Trong lúc hai người chuyện trò thì Asisư bước tới gần Kaputa:

- Xin mời công nương lại cùng chúng tôi. Đây là nơi dành riêng cho người chủ trì – Menfuisư và Carol. Mong công nương hiểu cho!

Kaputa coi như không nghe thấy và không thèm đáp lại.

- Mời nữ hoàng lùi lại! – Asisư chuyển về với phong cách đặc trưng: giọng lạnh tanh, ra lệnh.

Đến lúc này, Kaputa không rời Menfuisư cũng không được. Cô ả hậm hực đi ra khỏi điện, lòng thầm suy nghĩ :“Cứ đợi đấy! Đến lúc ta trở thành nữ hoàng Ai Cập thì người đừng hòng bắt nạt ta! Menfuisư à! Bao giờ chàng thổ lộ lòng mình với thiếp đây? Thiếp hiểu vì Carol đang mang long thai nên chàng buộc phải ở bên cô nàng, nhưng chàng biết không: thiếp bị mọi người bắt nạt vì quá hiền lành.”

Sau khi tế lễ xong, tất cả trở về với mục đích chính: vui chơi thư giãn.

Menfuisư quyết định đi săn vịt trời…

Thuyền đi ra đến cồn đất ở giữa sông thì dừng lại để bắt đầu.

- Carol, tặng cho nàng một người bạn mới này! – Menfuisư nhanh chóng bắt được một con vịt trời con có bộ lông mềm mượt.

- Đáng yêu quá! – Carol ngạc nhiên nhìn chú vịt – thứ đang nhìn nàng chằm chằm với đôi mắt to tròn xoe.

Một lát sau, mọi người đuổi theo những con vịt chạy mất. Chỉ còn Xya, Carol, Asisư, Unasu và Ruka vẫn đứng yên.

Gần đó, nữ hoàng Kaputa đang nhìn nàng với ánh mắt căm tức. Ả ghen với Carol vì được Menfuisư chăm sóc tận tình. Chợt, một nụ cười thâm độc nở trên môi ả.

Từ trong bãi sậy cao, một chiếc phi tiêu ( bằng gỗ dùng để bắt chim; ngoài ra một số Pharaong thích đeo phi tiêu cùng kích cỡ nhưng bằng sứ và có hoa văn trang trí, như một món đồ trang sức) lao thẳng tới chỗ Carol.

Ruka nhìn thấy, hét lớn:

- Hoàng phi Carol! Coi chừng!

Carol và mọi người đều nhìn thấy chiếc phi tiêu. Thật may mắn, Xya đã kịp kéo Carol về phía mình.

- Carol! Nàng có sao không? – Menfuisư vội chạy tới.

- Em không sao – Carol cười – Cám ơn em nhé Xya!

- Nếu chị thực sự biết ơn em thì cho em con vịt trời của chị đi – Xya nháy mắt.

- Chị… - Carol lưỡng lự.

- Em hiểu rồi! – Xya tinh nghịch reo lên – Là quà của anh Menfuisư nên chị không nỡ chứ gì?

- Đâu có – Carol đỏ mặt – Chỉ là … chị định tí nữa thả chú vịt này về với mẹ.

- Tạm tha cho chị. Dù em cũng còn có việc – Đoạn Xya quay sang Menfuisư – Anh trông chị ấy cẩn thận, chị ấy sứt mẻ gì thì anh biết tay em! Em ra chơi với chị Asisư đây!

Meufuisư thở dài ngao ngán vì cái lí do quá hay của Xya mà không biết rằng đã có một kế hoạch sắp được diễn ra…

- Anh Raian! Chị Asisư! Hai người đang ném phi tiêu à?

- Asisư dạy anh cách ném phi tiêu. Nãy giờ anh săn được 5,6 con rồi đấy! – Raian vui vẻ khoe như trẻ con.

- Mong là lát nữa có gió lớn về phía bãi sậy kia nhỉ! – Xya thở dài.

- Xya, em nói gì vậy? – Raian ngạc nhiên nhìn Xya. Câu nói của Xya chẳng ăn khớp gì cả!

- Không ạ. Em qua tìm ai dạy cách ném phi tiêu đây. Không ở đây làm kì đà cản mũi hai người nữa.

Xya thầm tính. Vậy là được phần nửa rồi. Còn nốt một chút nữa là xong.

- Ruka! Anh không đi săn vịt trời à?

- Thần không hứng thú với việc này lắm.

- Vậy sao – Xya trầm ngâm – Anh biết chuyện vừa rồi là do ai phải không?

- Công chưa nói vậy là sao - Ruka giật mình.

- Không có gì! Thử xem anh ném phi tiêu có giỏi không nhé! Anh bắt cho em con vịt kia xem nào! – Xya chỉ vào con vịt trời bay từ bãi sậy ra.

Ruka không nói gì. Chàng nhắm thẳng phi tiêu về phía con vịt. Thật kì lạ! Chỉ còn vài centimet nữa là con vịt sẽ rơi xuống nhưng một cơn gió lớn bất ngờ thổi làm chiếc phi tiêu bay theo hướng ngược lại – về bãi sậy.

- Á! Cứu với!

Mọi người vội chạy tới nơi có tiếng hét. Là Kaputa. Ả bị ngã xuống đầm lầy.

- Cứu ta với! Các người còn đứng đấy mà nhìn à! – Kaputa tức giận.

Ai nấy ngạc nhiên trước thái độ của Kaputa nên không xuống đỡ cô nàng. Một người lính Libia thấy có chuyện vội chạy đến. May mắn, cô nàng được cứu thoát nhưng bộ váy áo trang trọng cất công chuẩn bị thì lấm lem cả. Kaputa hậm hực đi trước ánh mắt khinh ghét của mọi người.

Khi đi qua Xya, Kaputa nghe thấy tiếng nói thoang thoảng

“Hãy mau chóng rời khỏi Ai Cập!”

Tưởng mình nghe nhầm, Kaputa nhìn Xya. Rõ ràng môi Xya không hề cử động. vậy là không phải Xya nói, nhưng ai…?

Phải chẳng là lời nói của Số Mệnh?

- Em quyết định đi du lịch thật sao? – Raian lo lắng.

- Vâng. Thế giới cổ đại cũng rất thu hút em. Em khao khát được đi tìm hiểu, khám phá các đất nước, con người ở khắp nơi – Xya cười tươi. Nhưng ai cũng nhận ra mắt màu tím nhạt hồn nhiên ngày nào không còn lấp lánh những ánh nhìn vui vẻ, ngây thơ.

- Nhưng mà … Xya à! Em hiện đang là công chúa của Ai Cập. Vô số kẻ muốn có được em – bông hoa bí ẩn sông Nil – Asisư có vẻ không đồng tình với Xya.

- Em đi đường cẩn thận! – Mọi người ngạc nhiên. Đáng lẽ Carol phải lo cho Xya mới đúng, nhưng nàng lại để cho Xya đi.

- Carol… em… - Mọi người ngỡ ngàng.

- Để cho Xya đi đi! - Menfuisư cũng giúp Xya.

- Được. Vậy em phải bảo trọng!

- Dạ. Em biết mà!

Cúi chào mọi người, Xya tiến về phía chiếc thuyền được chuẩn bị sẵn.

Xya không muốn đi đâu.

Nhưng…

Không đi cũng không được.

--------------Flash Back------------------

Đêm.

Tĩnh mịch.

Vầng trăng trắng xóa hòa vào dòng sông Nil xinh đẹp.

Gió nhẹ thổi làm lăn tăn gợn sóng.

Thật lãng mạn!

Xya đã từng đọc ở đâu câu “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” quả không sai.

Đêm tối làm cho nàng cảm nhận rõ nhận sự cô đơn, lạnh giá trong lòng.

Cảnh vật cũng theo đó mà trở nên hoang sơ, vắng lặng.

Tiếng bước chân khẽ khàng khiến Xya giật mình. Không thể là Carol, Raian hay Menfuisư và Asisư vì họ thường gọi tên nàng từ rất xa.

Vậy thì là ai?

Xya ở thế võ sẵn sàng đánh bất kì ai.

Vài giây sau, nàng cười nhẹ. Nàng bị bao vây rồi! Trong bất kì tình huống nào cũng không được run sợ - đó là điều cơ bản mà Xya được học từ khi còn nhỏ. Chính vì vậy, nàng không bao giờ hoang mang kể cả trường hợp này.

- Các ngươi là ai? – Xya hỏi những cái bóng đen quanh mình, giọng đều đều không cảm xúc.

- Chúng tôi được biết Ai Cập có bông hoa bí ẩn sông Nil nên tìm hiểu. Quả là một cô gái xinh đẹp và mạnh mẽ! Bảo sao từ khi công chua xuất hiện Ai Cập mạnh hơn hẳn – Một bóng đen đáp.

- Ngươi đã quá khen rồi! Rất tiếc, ta không có hứng nghe các ngươi nói. Nếu chỉ để tìm hiểu thì xong rồi đó, mời các người đi cho!

- Công chúa nóng vội quá! Chúng tôi theo lệnh quốc vương mời người sang đất nước chúng tôi vui chơi vài hôm.

- Cám ơn nhưng ta không có nhã hứng. Giờ thì … nếu các người còn không đi mau thì ta không khách khí.

- Vậy thì, xin công chúa thứ lỗi!

“Xoẹt”

Tiếng động vang lên và ngay sau đó nàng nhìn thấy chiếc kiếm sáng bóng.

Nhếch mép cười. “Dù sao mình cũng đang buồn. Vận động một chút cũng tốt!” – Xya thầm nghĩ.

Nàng nhanh chóng rút ra một con dao đặc biệt làm từ sắt nguyên chất.

Tất cả bóng đen đồng loạt xông lên.

“Keng!”

Tiếng va chạm của kim loại tạo thành tiếng động lớn.

Xya với những động tác khéo léo, nhanh nhẹn cộng với con dao sắt dễ dàng sử lí được phân nửa lũ người đó.

- Công chúa! Có chuyện gì vậy? – Ruka đi tuần nghe thấy tiếng đọng lớn vội vã chạy tới. Chàng nhanh chóng hiểu ra mọi việc.

Giờ đây, thêm sức mạnh của Ruka, lũ người áo đen càng yếu thế. Chúng nhìn nhau hoang mang rồi đồng loạt chạy mất.

Ruka định đuổi theo, nhưng Xya ngăn lại.

- Được rồi Ruka! Cám ơn anh nhưng cứ để cho bọn chúng đi!

- Nhưng … - Ruka định nói gì đó, nhìn ánh mắt cứng rắn của Xya, chàng lại thôi – Vậy thần xin phép cáo lui.

Xya tiếp tục công việc ngắm trăng.

Bọn chúng đã liều lĩnh ra mặt như vậy, chứng tỏ sẽ tìm cách xuất hiện lần nữa.

Nếu nàng tiếp tục ở đây, có lẽ sẽ nguy hiểm đến mọi người. Phải đi thôi!

----------------End Plash Back---------------

Xya nhìn về phía xa xa, nơi có những người thần của nàng.

Tạm biệt và hẹn gặp lại!

0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0

Xya lặng lẽ ngắm biển.

Biển ở tứ phía, kéo dài đến cuối trời.

Gió biển mang theo mùi muối cuốn quanh người nàng.

Thỉnh thoảng, một vài chú cá heo tinh nghịch nhào lộn trên không khiến Xya bật cười.

Có lẽ, biển thật sự khiến nàng thư giãn hơn.

Chợt, giữa những đám mây trắng xốp, một đám mây đen len lỏi vào. Rồi từ từm mây trắng kéo đi để bầu trời chỉ còn lại những đám mây xám xám xịt.

Gió cũng mạnh hơn.

- Thưa công chúa, trời sắp có bão lớn. Xin người hãy vào trong để bảo đảm an toàn! – Một anh lính chạy tới.

- Được – Xya tiến vào phía trong.

Nhanh chóng, cơn bão kéo đến.

Từ phía trong, Xya nhìn ra.

Bầu trời tối sầm và nước mưa trút xuống xối xả.

Biển vừa nãy hiền hòa bao nhiêu thì giờ dữ dội bấy nhiêu. Những đợt sóng lớn khoảng một mét đánh vào mạn thuyền.

Thật sự quá nguy hiểm!

Thuyền nhanh chóng mất phương hướng.

Xya vội chạy tới khoang lái. Nàng lấy ra một chiếc la bàn – một trong những nhứ nàng luôn đem theo.

- Hãy lái về bên phải! – Nàng vừa nhìn vào la bàn vừa nói.

- Dạ! – người lái thuyền nhận lệnh, dùng hết sức vặn bánh lái về phía bên phải.

- May quá, chúng ta đi đúng hướng rồi! – Xya cười.

Nhưng…

Kì lạ thay!

Một ngọn sóng rất lớn mạnh mẽ đánh vào mạn phải của thuyền, khiến thuyền tiến về phía trái nhanh chóng, không cách nào kìm lại được.

Trên cao, Số Phận đang theo dõi con thuyền giữa cơn bão…