Tiêu Tử Thăng móc ra chiếc khăn tay của Hạ Tử Vi từ trong ngực cô ra, nhẹ nhàn lau nước mắt trên mặt cô. “Thích mà em nói là loại thích nào?”

Hạ Vi Tử không ngờ Tiêu Tử Thăng lại hỏi một đằng trả lời một nẻo. Cô quay đầu đi suy nghĩ một chút, trả lời: “Chính là….. Tiểu Vi hy vọg vĩnh viễn ở bên cạnh hầu hạ thiếu gia. Thiếu gia vui vẻ thì em liền vui vẻ. Thiếu gia cưới vợ sinh con, hạnh phúc qua cả đời, em cũng sẽ vì thiếu gia mà cảm thấy hạnh phúc.”

“......” Quả nhiên là thế! Tiêu Tử Thăng đã không thể tìm được lời để hình dung tâm tình giờ phút này của mình. Giống như từ trên đám mây đột ngột bị người ta đạp một cước rớt xuống. Lông chim gãi ngứa ở đầu trái tim không còn, tâm tình nhộn nhạo cũng không còn, căn bản là một chậu nước đá hất vào mặt.

Trong lòng Tiêu Tử Thăng ngũ vị tạp trần, giận tái mặt đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Hạ Vi Tử, nhiệt độ trong mắt nháy mắt tuột xuống âm độ, gió lạnh thổi qua, lạnh buốt.

“Ừ, vậy em cứ tiếp tục yêu thích tôi đi!” Tiêu Tử Thăng gần như là cắn răng nghiến lợi nói xong câu đó. Anh bị cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc chọc tức. Cô không phải là thật sự thích anh, anh lại không thể khống chế tâm tình buồn bực của bản thân.

Hạ Vi Tử căn bản không có chú ý tới sắc mặt âm trầm của Tiêu Tử Thăng lúc này. Cô chỉ nghe thấy anh đồng ý cho cô thích anh, vui mừng đến nhếch môi cười. “Có thật không? Tiểu Vi thật sự có thể vĩnh viễn thích thiếu gia sao?”

“Có thể.” Tiêu Tử Thăng lấy lại tinh thần, giọng nói trầm thấp lạnh đi vài phần. “Chỉ cần em thông qua được cuộc thi Học Viện Nữ Hầu, em có thể tiếp tục……. yêu thích tôi như vậy.”

Bị một cô gái ngu ngốc thích, Tiêu Tử Thăng cũng không cảm thấy là một việc vinh quang cỡ nào.

“Thật tốt quá! Thiếu gia vạn tuế!” Hạ Vi Tử từ trên giường nhảy dựng lên, kéo tay Tiêu Tử Thăng đi ra ngoài cửa. “Thiếu gia, cậu mau trở về đi, em còn muốn đọc sách.”

Hạ Vi Tử một đường đẩy Tiêu Tử Thăng tới cửa. Cô vừa muốn xoay người, lại nghĩ đến trong tay anh còn cầm sách của cô, lại duỗi tay qua lấy lại.

Tiêu Tử Thăng được sùng bái đi hai bước, chợt bị Hạ Vi Tử giơ tay giành lấy sách. Anh một tay trở không kịp, dưới chân lảo đảo xoay người trở về. Cô bổ nhào về phía trước, trực tiếp đụng vào trong ngực anh. Theo bản năng, anh nắm chặt eo của cô, hai người ôm thành một cục.

Mặt Hạ Vi Tử không khỏi đỏ lên, xoay xoay vặn vặn ở trong ngực Tiêu Tử Thăng. Tuy nói tư thế này ở góc độ thuần khiết mà nói là không có gì để chột dạ. Nhưng mà trong lòng của cô lại giống như có một con thỏ nhỏ không an phận dùng sức nhảy loạn. Hơi thở ấm nóng của anh thổi bên tai cô, hơi ngứa, làm cho tâm thần cô nhộn nhạo.

“Thiếu..... Thiếu gia, sách của em......” Hạ Vi Tử chỉ chỉ về phía tay Tiêu Tử Thăng.

“Loại sách này, không cần đọc!” Nói xong, Tiêu Tử Thăng vung tay lên, ném quyển “Quy tắc ngầm của nữ hầu” ra ngoài cửa sổ. Anh cúi đầu, dùng con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm người trong ngực, đáy mắt có một tia cảm xúc không rõ thoáng qua.

Ngay cả giọng nói của anh trong lúc vô tình cũng trở nên khàn khàn. “Em tốt nhất là đọc sách, mấy hôm nữa phải tham gia cuộc thi.”

Hạ Vi Tử nghe ra trong lời nói của Tiêu Tử Thăng để lộ ra mấy phần ôn nhu khó có thể phát hiện, trong lòng mềm nhũn, lại có chút đứng không vững, dùng sức thoáng dựa vào người anh. Cô nhẹ nhàng gật đầu, thiếu gia phân phó, cô nhất định dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ.

Sau khi Tiêu tử Thăng đi, Hạ Vi Tử mơ mơ màng màng ngồi trở lại trên giường. Tùy tiện cầm lấy một quyển sách trong đống sách. Tùy tiện mở ra một trang, ánh mắt lại không có tiêu cự nhìn về phía trước. Trong lòng càng không ngừng cảm thán. Thì ra thiếu gia nhà cô chẳng qua chỉ làm mặt lạnh một chút, trên người lại cực kỳ ấm áp. Mới vừa rồi dựa vào trên người anh, cả người cô đều cảm nóng lên, thật giống như lửa. Nếu như có thể cả đời dựa vào bên người thiếu gia như thế thì thật là tốt biết bao.

Chứng ảo tưởng của Hạ Vi Tử lại phát tác. Cô nhắm lại đôi mắt đang bay lên những bong bóng màu hồng, dần dần càng bay xa...... Nằm trên gối đầu, cô không có chú ý Tiêu Tử Thăng đang từ bên khe cửa, nhíu chân mày lại nhìn bộ dáng hoa si của cô. Trái tim của cô thật giống như là đã mọc cánh, bay~~ bay~~, bay về phía nơi xa ……..

Sau đó, Hạ Vi Tử cứ nằm như vậy trên giường, há to miệng, ngủ thiếp đi. Khoé miệng còn chảy nước miếng.

“. .....” Tiêu Tử Thăng vô ý thức nhếch khóe miệng. Anh thật sự là không có biện pháp với cô. Cô luôn có thể làm cho anh dở khóc dở cười, lại không đành lòng quá nghiêm khắc.

Tiêu Tử Thăng bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng mở cửa, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng, đi tới mép giường của Hạ Vi Tử, giúp cô đắp chăn. Sau đó ngồi xuống bên người cô, nhìn tướng ngủ xấu xí của cô.

Hai cặp lông mi của Hạ Vi Tử như là một đôi cánh bướm giương cánh, đang đóng chặt lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn như trứng ngỗng mềm mại làm cho người ta muốn cắn một cái. Bên đôi mô đỏ thẳm còn treo sợi chỉ bạc trong suốt. Tiêu tử Thăng vô ý thức giơ một cánh tay tới bên miệng cô, nhẹ nhàng quét một cái. Hạ Vi Tử bất mãn “ưm” một tiếng lật xoay người, không thành thật mà vểnh chân lên, đúng lúc khoác lên trên đùi anh. Hai cái đũa trắng nõn trong nháy mắt lộ ra hơn nửa đoạn từ trong váy ngủ.

Tiêu Tử Thăng còn không có phản ứng kịp hành động vừa rồi của bản thân có ý nghĩa gì thì hai mắt liền sửng sốt, nhìn Hạ Vi Tử gác chân lên người anh. Trong mơ, cô giống như cực kỳ thoải mái đối với tư thế này, lại tiếp tục cọ xát thân thể, vung tay ôm lấy nửa bên eo của anh. Cô bĩu cái miệng nhỏ lầu bầu: “Thiếu gia….. Tiểu Vi muốn làm nữ hầu của cậu…..” Nói xong, Hạ bạch tuộc lại lâm vào trong giấc mộng.

Tiêu Tử Thăng giống như cũng không thèm để ý đến cử động lần này của Hạ Vi Tử, chỉ là theo chân cô nỉ non: “Nữ hầu …… Em thật sự muốn sao?”

Tiêu Tử Thăng nỉn non hỏi Hạ Vi Tử trong mộng. Anh rất ít khi hối hận, duy chỉ có một việc làm cho anh vô cùng để tâm. Cũng bởi vì một câu nói lúc trước của bản thân đã khiến cho Hạ Vi Tử mang trên lưng gong xiềng của nữ hầu.

Nếu như không phải vì mơ ước làm nữ hầu, nói không chừng Hạ Vi Tử sẽ có nhiều tự do hơn. Sẽ không bám dính theo anh, cũng có thể mặc cho tình cảm tùy ý chạy băng băng.

Nhưng mà, hối hận cũng vô dụng. Việc bây giờ anh có thể làm, chính là để cho cô làm một Hạ Vi Tử thật sự; cho cô một ước mơ thật sự. Cứ như vậy, cô cũng sẽ không còn bám dính theo anh, cũng sẽ có con đường của chính bản thân cô.

Tiêu Tử Thăng nhẹ nhàng tránh người ra, ánh mắt lơ đãng liếc thấy cặp đùi trắng như tuyết của Hạ Vi Tử, trong lòng anh chợt giật mình, nổi trống liên tục. Trái tim lại đập nhanh như mới yêu lần đầu, thân thể kìm lòng không đặng hơi cúi người xuống, cúi đầu, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Tiêu Tử Thăng lưu luyến ngẩng đầu, mới rời khỏi. Anh đột nhiên ngơ ngẩn, kiếp sợ giống như vừa từ trong mộng tỉnh lại.

Anh mới vừa làm cái gì? Anh cũng không phải thanh niên mười bảy, mười tám tuổi, cũng không phải là Hạ Vi Tử ngu ngốc. Anh đối với tình cảm của bản thân luôn luôn đắn đo rất chính xác. Ngay cả đối với cha của mình, nên hôn là hôn, nên xa cách liền xa cách. Anh cũng sẽ không chần chờ. Duy chỉ có đối với Hạ Vi Tử, từ nhỏ đến lớn, anh luôn vì cô phá lệ hết lần này đến lần khác.

Vì Hạ Vi Tử, anh phá lệ tuyên bố cô là nữ hầu thiếp thân tương lai của mình.

Vì Hạ Vi Tử, anh có thể không ra nước ngoài du học. Chỉ vì giúp đỡ cô đạt được ước mơ.

Vì Hạ Vi Tử, tâm tình của anh phập phồng không chừng, hơn nữa còn kìm lòng không đậu hôn cô.

Tiêu Tử Thăng vì bản thân có tâm tư như vậy mà tức giận. Anh không phải là rất ghét cô nữ hầu nhỏ, Hạ Vi Tử này hay sao?

Hạ Vi Tử không chỉ là một người ngu ngốc, còn rất thích khóc. Nhưng mà mỗi lần cô khóc, tim của anh liền không khỏi co rút đau đơn.

Anh đến tột cùng là làm sao vậy? Những hành động này đại biểu cho cái gì? Chẳng lẽ anh đã thích cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc này rồi sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Tử Thăng không khỏi cười nhạo một tiếng, coi như có ngàn vạn loại lý do, anh cũng sẽ không thích Hạ Vi Tử. Anh nghĩ, nụ hôn vừa rồi, chẳng qua là sự không khống chế được đối với người khác phái, hoặc là “đau lòng” đối với em gái, sự đồng tình trong lòng tràn ra, chỉ là ảo giác mà thôi.

Xem ra anh nên mau sớm cách xa Hạ Vi Tử phiền toái này, nếu không anh sẽ cho là anh thật sự thích cô.