Editor: Chubyy141

" Chúc tiên sinh, Chúc phu nhân, xin mời theo tôi qua bên này."

Bùi Sở vừa định nói mình không phải là Chúc phu nhân, nhưng nghĩ đến hai người họ lúc này nói rõ chỉ khiến người ta nghĩ rằng họ đang giận dỗi với nhau, thế nên cô chỉ đành im lặng không nói lời nào.

Chúc Tu Duẫn thấy vẻ cam chịu của cô, nhưng anh không bác bỏ điều đó.

Anh cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Người quản lý cửa hàng vừa đi vừa nói: "Bên này đều là phong cách mới nhất trong mùa của chúng tôi.

Chúc tổng, Chúc phu nhân, các ngài muốn xem màu gì?"

"Màu đen."

"Màu trắng."

"...."

Quản lý cửa hàng cười nói: "Hai người thật tâm đầu ý hợp, màu đen và màu trắng rất hợp nhau.

Chúc phu nhân, bên này là khu quần áo nữ, ngài có thể xem thử."

Bùi Sở từ trước đến nay đều rất tùy ý, thản nhiên chọn một cái: "Lấy cái này đi."

Nhân viên cửa hàng kính cẩn lễ phép, chỉ lo có chỗ nào phục vụ không chu đáo.

Dù sao ở trong mắt họ, Bùi Sở không chỉ là ngôi sao nổi tiếng mà còn là phu nhân tổng giám đốc của Chúc thị, không thể lơ là.

Khi Bùi Sở bước ra từ phòng thử đồ, Chúc Tu Duẫn đã mặc xong quần áo, đang ở 1 bên ngồi đợi.

Bộ vest đen của người đàn ông được cắt may khéo léo, bờ vai rộng và đôi chân dài khiến anh trông đặc biệt hiện ra vẻ cấm dục.

Chỉ là sau khi nhìn thấy Bùi Sở đi ra, Chúc Tu Duẫn khẽ mím môi mỏng, chậm rãi cau mày.

Bùi Sở hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của ai đó, nhìn mình trong gương rồi hỏi nhân viên bán hàng bên cạnh: "Thế nào?"

Tại thời điểm này, nhân viên cửa hàng đều muốn chuyển sang làm fan của Bùi Sở!

Bọn họ là salon tạo hình hàng đầu ở Bắc Kinh, được tiếp đón vô số người nổi tiếng nhưng Bùi Sở thực sự khiến mọi người phải kinh diễm.

Nếu nói nghệ sĩ đều xây dựng hình tượng lạnh lùng, cô ấy nghĩ rằng Bùi Sở chính là người đó!

Người phụ nữ với mái tóc đen buông xõa trước vai, làn da mịn màng trắng ngần, cử chỉ đầy quyến rũ.

Quả thực là món đồ yêu thích của nam nhân.

Xem ra Chúc Tu Duẫn cũng khó qua ải mỹ nhân.

Người bán hàng chuẩn mở miệng phụ họa: "Rất đẹp..."

"Em đang mặc cái gì vậy?" Giọng nói trầm ấm của Chúc Tu Duẫn vang lên sau lưng cô, xen lẫn một chút khó chịu.

Bùi Sở nhìn đi nhìn lại trong gương.

"Nó không đẹp lắm đâu, em hiểu không?"

Lúc này, Chúc Tu Duẫn có chút hối hận việc mình phải ngồi xe lăn, nếu không anh nhất định sẽ đứng lên đổi giúp cô.

Ánh mắt anh sâu thẳm, mang theo 1 chút khó chịu: "Cổ áo chữ V của em sắp chạm tới Thái Bình Dương rồi."

Bùi sở:?

Bùi Sở nhìn xuống theo ánh mắt của anh, chiếc váy này không phải chỉ hở một chút phía trước thôi sao? Còn cần anh đến quản à?

Ngay khi cô định phản bác thì lại nghe thấy Chúc Tu Duẫn khoa trương nói, "Anh sợ em đi vào gặp gió nhiễm lạnh, lo lắng cho em."

Nghe được câu này, những nhân viên cửa hàng xung quanh không nhịn được cười.

Bùi Sở càng không nói nên lời.

Ôi mẹ ơi! đi vào gặp gió nhiễm lạnh?

Chúc Tu Duẫn thực sự không thể quen được với việc cổ áo chữ V của Bùi Sở hở gần đến rốn của mình, anh cảm thấy khó chịu khi nghĩ tới người khác sẽ nhìn thấy.

Anh còn chưa nhìn đủ thì làm sao có thể đến lượt người khác?

Nhìn quanh một vòng, Chúc Tu Duẫn hướng về rồi cầm lấy chiếc vừa ý: "Cái này, đi thử đi.

Anh cùng đi với em."

Bùi Sở còn chưa có phản ứng lại thì Chúc Tu Duẫn đã đẩy xe lăn đi vào phòng thử đồ trước.

Phòng thử đồ có hình bán nguyệt được ngăn cách bởi một tấm rèm, không gian rất lớn.

Bùi Sở chỉ muốn đưa anh đi bệnh viện tâm thần.

"Chúc phu nhân, vậy ngài có đổi chiếc này không?"

Sau khi cô tiến vào, tấm rèm được kéo ra.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, khuôn mặt Bùi Sở mang ý cười: "Sao thế, muốn nhìn em thay?"

Chúc Tu Duẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm khi nhìn thấy nụ cười bất thường của cô.

Anh còn chưa kịp nói gì thì bất ngờ bị đẩy về phía góc tường.

Bùi sở cúi người, khóe môi khẽ nhếch: "Chúc tổng, quay mặt vào tường suy ngẫm cho tốt, em lập tức thay xong."

"Không cần lén lút đứng lên."

Chúc Tu Duẫn: "...."

Nếu ông trời cho anh một cơ hội, anh chắc chắn sẽ không chọn giả vờ là người tàn tật..