Nửa ngày sau.

Phòng chính Vinh Hòa viện.

Tạ lão thái gia thân mặc kim bào màu mực, khuôn mặt trang nghiêm, cùng Tạ lão phu nhân ngồi trên giường La Hán, chống khuỷu tay lên bàn, tỉ mỉ nhìn Tạ Vân Sơ đang đoan trang quỳ trên thảm ngũ phúc nhung kim tuyến.

"Biện Kinh và Vĩnh Gia cách nhau nghìn dặm, thân thể cháu vẫn luôn ốm yếu, chưa từng rời khỏi Vĩnh Gia, sao lại biết rõ chuyện triều chính? Những lời vừa nãy, là ai dạy cháu?" Giọng Tạ lão thái gia vang dội, cực kỳ uy nghiêm.

Tạ Vân Sơ dập đầu, nói: "Thưa tổ phụ, không có ai dạy Lục Lang, Lục Lang chỉ là từ chỗ quản sự hàng năm được phái về Vĩnh Gia tặng lễ của Đại bá, từ miệng các thương nhân và du khách từ Biện Kinh đến Vĩnh Gia, biết được vài chuyện thú vị và quan trọng đã xảy ra, từ những chuyện đó đoán ra được các mối quan hệ trong triều cũng không phải chuyện gì khó."

Nhị gia ngồi bên dưới nghe thấy những lời này, tay để ở tay vịn càng dùng lực nắm mạnh hơn, hắn nhìn phụ thân của mình, ánh mắt của ông đang rơi trên người Tạ Vân Sơ, mày nhíu lại thành hình chữ Xuyên.

Tạ lão thái gia nhìn chằm chằm đứa cháu mà mình vẫn luôn không hài lòng, vuốt vuốt đầu ngón tay.

Mấy năm nay, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử hai người tranh giành sủng ái trước mặt Hoàng đế, gây ra vô số chuyện.

Bách tính bình thường cách xa quyền lực trung tâm, cho dù nói ra cũng không gây ra họa gì, thường thích tán gẫu về chuyện của hoàng gia và quý tộc.

Nhưng từ những chuyện đó đoán ra được mối quan hệ trong triều, đối với một đứa trẻ mới mười ba tuổi mà nói, nếu đây không phải chuyện gì khó, vậy...!chính là thiên phú.

"Không phải chuyện khó trong miệng cháu, quả thực không đơn giản."

Khẩu khí Tạ lão thái gia so với vừa nãy có chút hòa nhã hơn, nhưng Tạ Vân Sơ vẫn nghe ra sự nghi ngờ trong đó.

"Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, hai người cùng là hoàng tử, nhưng long ỷ của Đại Nghiệp chỉ có một." Tạ Vân Sơ nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh nhìn rõ lòng người của Tạ lão thái gia, giọng nói ổn định, "Sau lưng Đại hoàng tử là Cao thị của Cao Quý Phi, sau lưng Tam hoàng tử là Tiêu thị của Hoàng Hậu, tiền đồ và vinh nhục của hai vị hoàng tử chính là tiền đồ và vinh nhục của Cao thị và Tiêu thị! Cho dù hai vị hoàng tử không tranh, Cao thị và Tiêu thị cũng sẽ thay họ tranh giành, giống như Tạ thị trên dưới dốc hết sức giúp Đại bá có được vị trí Thượng thư, là cùng một đạo lý."

Là hoàng tử, sinh ra trong cục diện này, Cao thị và Tiêu thị không cho phép họ lùi bước, họ cũng không thể lùi...

Tranh giành hoàng vị, trước giờ đều là ngươi chết ta sống, một khi đã vướng vào, ai lùi kẻ đó chết.

Tạ lão thái gia vuốt vuốt đầu ngón tay, trong mắt như có quầng sáng, rất nhanh đã bị ẩn sau sự bình tĩnh.

Đây là lần đầu tiên Tạ lão thái gia nhìn thấy Tạ Vân Sơ từ sau khi trúng độc tỉnh lại...!trở nên tầm thường yếu đuối.

Tạ Nhị gia nhìn ánh mắt của phụ thân mà lòng như lửa đốt, đứa trẻ này không có tin tức...!lại có thể nói ra chuyện minh tranh ám đấu của triều đường một cách đơn giản.

Phụ thân nhạy bén với triều cục như thế, chắc sẽ coi trọng.

Nhưng nó...!không phải Lục Lang, nó là nữ tử! Nó không biết sao?

Con bé muốn làm gì!

Tạ Vân Sơ không để ý đến Tạ Nhị gia đang thấp thỏm không yên, nàng tiếp tục nói...

"Tô gia đưa nữ nhi đến phủ Đại hoàng tử, gia nhập môn hạ của Đại hoàng tử, vậy...!thân là chất nữ ruột của Đại bá, trưởng tỷ bị hành hạ phải chạy về Vĩnh Gia, Tạ gia ta còn muốn đưa trưởng tỷ về Tô gia, bên ngoài sẽ suy đoán Đại bá quyết tâm muốn đi theo Đại hoàng tử!"

Tạ lão thái gia cầm tách trà sứ Thiên Thanh Sắc Điềm trầm tư.

"Lễ bộ Thượng thư là vị trí quan trọng phụ trách tuyển chọn quan viên, khảo hạch, thăng chức, đảng Tam hoàng tử cho dù không đẩy được người của mình lên, cũng tuyệt đối không để người của Đại hoàng tử ngồi vào đó."

Tạ lão thái gia nắm chặt tách trà trong tay, cố ý ung dung thổi tách trà trong tay: "Nói như vậy, Lục Lang nhìn trúng đích tử Tam hoàng tử?"

Tạ Vân Sơ lắc đầu: "Tôn nhi không nhìn trúng Tam hoàng tử, chỉ là sau khi nghĩ kĩ lại, nguyên nhân Trưởng Công chúa được Thánh thượng ưu ái hậu đãi lâu dài không suy là vì Trưởng Công chúa trước giờ không liên quan đến các đảng phái, Tạ thị và Đại bá nên noi theo Trưởng Công chúa, tránh xa Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, phải suy tính lâu dài, chứ không phải bây giờ."

Tạ Nhị gia cũng không muốn trưởng nữ của mình ở lại cái hang quỷ Tô gia kia nữa, hắn nhìn Tạ Vân Sơ, rồi lại quay sang khuyên Tạ lão thái gia...

"Phụ thân, hiện nay Hoàng đế đang độ tráng niên, thân thể khỏe mạnh, đảng Đại hoàng tử cũng được, đảng Tam hoàng tử đều tốt, suy cho cùng đều là thế lực mẫu tộc sau lưng, họ không lựa chọn được, nhưng Tạ gia giống Trưởng Công chúa đều có thể lựa chọn, tạm thời xem thế nào đã, không cần phải lựa chọn ra nhập đảng tranh giành quá sớm."

Tạ lão thái gia cau mày thở dài một hơi: "Nhưng...!cơ hội khó có được, nếu lần này Đại ca ngươi có thể thuận lợi có được chức vị Lễ bộ thượng thư hay không, Tạ thị mới coi như thật sự là trọng thần của triều đình Đại Nghiệp, tiến thêm một bước nữa là có thể vào Nội Các rồi."

Tạ lão thái gia bỏ tách trà xuống, tựa vào cái bàn nhỏ: "Mặc dù có tranh giấp đảng phái trên triều giữa hai vị hoàng tử, Tạ gia ta không thể không có mặt trong đó, nếu không sẽ có được vị trí Lễ bộ thượng thư.

Đại ca ngươi nhậm chức ở Lễ bộ nhiều năm, vốn chính là một trong những người được chọn cho chức Lễ bộ thượng thư, nếu dựa vào Đại hoàng tử, có đảng Đại hoàng tử giúp đỡ, sau này nếu Đại hoàng tử nhòm ngó ngôi báu, thì cũng là phúc khí của Tạ gia ta."

Tạ Nhị gia nghe thấy lời này, mày càng nhíu chặt hơn, không lẽ thật sự phải để nữ nhi tiếp tục ở lại Tô gia?

Tạ Vân Sơ nhìn Tạ lão thái gia đầy vẻ đăm chiêu.

Quả nhiên, Tạ lão thái gia để ý đến vị trí Lễ bộ thượng thư nhất, nhất định phải có được.

Nếu không có cách có được vị trí Lễ bộ thượng thư thì không thể tác động được Tạ lão thái gia.

"Tôn nhi xem sử, xưa nay việc tranh giành quyền lực đều là ngươi chết ta sống, thắng làm vua, thua làm giặc, công phò tá có thể đem đến quang vinh, nhưng mạch nước ngầm cuộn trào quá mãnh liệt! Đại hoàng tử thắng, Tạ gia ta vinh quang không phải giả, nhưng Đại hoàng tử bại, cả tộc Tạ thị không bị liên lụy, thì ít nhất cũng ba đời không thoát ra được."

Đôi mắt nàng trấn tĩnh sạch sẽ nhìn Tạ lão thái gia: "Mà, thanh danh của Trần Quận Tạ thị và danh vọng của tổ phụ đã có thể trợ lực cho Đại bá có được vị trí Lễ bộ thượng thư một cách thanh bạch, tại sao phải dính vào tranh đấu đảng phái?"

Tạ lão thái gia nhướng mày, có hứng thú: "Lục Lang nói ra nghe xem.".