Ngày tốt nghiệp trôi qua, Diệp Y Lạc nhấc tấm thân nặng nề của mình về giường, trong lòng thầm tự nhủ sẽ không bao giờ đi chơi với Ngãi Ngọc Khuê nữa. Cả ngày hôm nay Ngãi Ngọc Khuê kéo cô đi khắp nơi, không chừa chỗ nào, hết chơi rồi lại ăn, ăn rồi lại chơi, một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Diệp Y Lạc toàn thân đau nhức. Cô vốn lười hoạt động ngoài trời nên các buổi ngoại khoá do nhà trường tổ chức hiếm khi xuất hiện cái tên Diệp Y Lạc trong danh sách. Phần lớn thời gian của Diệp Y Lạc là học, ăn rồi ngủ, ngoài ra ít khi nào ra ngoài nhiều như hôm nay. Do đó mà cơ thể chưa kịp thích nghi được liền nhanh chóng sinh ra mệt mỏi. Cũng may là ba năm nay cô có học võ nên rất nhanh hồi phục lại ba phần sức lực.

'What do you mean?!"

Khi hai cánh mắt chuẩn bị díp vào, tiếng chuông điện thoại bỗng đột ngột vang lên, làm Diệp Y Lạc hận không thể lập tức tung một quyền đập nát cái nó. Bất mãn vùng dậy, cô vớ lấy cái điện thoại, hậm hực bấm nút trả lời, rồi áp vào tai nghe, trong lòng không quên chửi rủa người 'mát dây thần kinh' đi gọi giờ này. Đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nữ quen thuộc:

"Thuê bao quý khách vừa gọi, cả đời không liên lạc được. Xin quý khách âm thầm đợi kiếp sau."

Câu nói vừa dứt cũng là lúc những tiếng cười khúc khích từ trong điện thoại phát ra. Diệp Y Lạc day nhẹ mi tâm, uể oải đáp:

"Thôi đi Ngọc Khuê. Không vui chút nào!"

Ngãi Ngọc Khuê không nhịn được nữa cười phá lên. Sau đó mới thở hồng hộc nói:

"Cậu thấy chưa!? Tại cậu mà tớ bị cười đến nỗi nội thương luôn rồi!"

"Vô lý hết sức. Mau nói đi, cậu gọi điện cho tớ có việc gì?"

Diệp Y Lạc cầm điện thoại một lần nữa trở về với vòng tay âu yếm của 'các bạn chăn gối', đi thẳng vào vấn đề. Đầu bên kia mơ hồ nhận ra tiếng cái giường lún xuống cũng không vòng vo. Ngãi Ngọc Khuê biết Diệp Y Lạc đang rất mệt, và việc cô sắp nói đây có vẻ hơi...sao sao một chút, nhưng vì Diệp Y Lạc Ngãi Ngọc Khuê vẫn muốn đánh liều một phen:

"Hì hì. Cậu lại trở về vòng tay ấm áp của các bạn cậu rồi à? Như cậu biết đấy, sau ngày hôm nay thì...ngày mai...ừm...ờ..."

"Tớ không có nhiều kiên nhẫn như cậu nghĩ." Diệp Y Lạc nhàn nhạt đáp, dường như đang chờ đợi câu trả lời từ phía đối phương. Biết không thể giấu mãi được, Ngãi Ngọc Khuê dứt khoát nói:

"Mai là sinh nhật cậu. Bạn trai tớ ngỏ ý muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ, cậu nghĩ sao?"

Trầm mặc, lại là trầm mặc. Đã ba năm qua, mỗi lần Ngãi Ngọc Khuê nhắc đến vấn đề nhạy cảm này là y như rằng, Diệp Y Lạc lại ngựa quen đường cũ, trầm mặc một chút rồi từ chối. Nhưng Ngãi Ngọc Khuê cũng đã chờ đợi cô ba năm rồi, bây giờ liền không thể chỉ cứ mãi dửng dưng với ngày trọng đại như vậy. Nghĩ vậy Ngãi Ngọc Khuê nhanh mồm nhanh miệng chen thêm một câu, giả giọng đáng thương cầu xin Diệp Y Lạc:

"Làm ơn đi được không. Bạn trai tớ đó! Đừng chỉ nghĩ cho bản thân mình như thế?"

Diệp Y Lạc vốn đang định như mọi lần từ chối, nhưng nghe hai từ 'bạn trai' qua chất giọng ngọt ngào kia của Ngãi Ngọc Khuê, cô bất giác nhớ lại chuyện ngày xưa. Cũng vào ngày sinh nhật của mình, cô nói muốn gãy lưỡi Ngãi Ngọc Khuê mới đồng ý tham dự sinh nhật của cô với sự xuất hiện của Đông Phương Nhược Tâm. Do dự một lúc, cuối cùng Diệp Y Lạc bèn gật đầu đồng ý. Mặc cho Ngãi Ngọc Khuê ở bên kia gào thét sung sướng, cô lẳng lặng cúp điện thoại. Mệt mỏi khi nãy đã theo gió mà bay, hai từ 'bạn trai' như một vòng luẩn quẩn quanh đầu Diệp Y Lạc.

Cứ ngỡ mình đã học cách chấp nhận với nỗi đau mà anh ấy hào phóng tặng cho, song khi nhắc lại mới biết, mình đã nhớ anh ấy tới mức nào. Cho dù anh ấy có tệ hại bao nhiêu, cho dù cả thế giới có quay lưng lại với anh ấy, bạn vẫn ngây ngô đứng đó, vui vẻ xoè đôi bàn tay của mình ra nắm lấy tay anh ấy, đi hết một chặng đường dài. Cho đến khi, anh ta bỏ mặc bạn!

Vội vã gạt bỏ cái suy nghĩ kia ra khỏi đầu, Diệp Y Lạc lắc lắc vài cái, tức thì liền chuyển đề tài. Ngãi Ngọc Khuê kia cũng thật là lạ, như thế nào là sinh nhật lại có thể khẩn cầu cô tham dự sinh nhật của chính cô? Ngược lại mới đúng chứ. Nhưng Ngãi Ngọc Khuê kia vốn là không thích Đông Phương Nhược Tâm...

Khựng lại một chút, Diệp Y Lạc hung hăng cấu vào tay mình một cái. Đã là không muốn nghĩ nữa thế mà vẫn không thể nào nhịn được...

Diệp Y Lạc cười tự giễu, xem ra đêm nay sẽ là một đêm khá dài.