Cô điên cuồng tìm kiếm khắp nơi trong bệnh viện. Trong lòng bây giờ chỉ mong muốn càng sớm càng tốt tìm thấy phòng bệnh của Đông Phương Nhược Tâm, cứ nhìn thấy ai là lại lao vào hỏi. Và rồi, khi đến nơi, thứ cô nhận được là vẻ mặt lạnh như băng của y tá, cái lắc đầu bó tay của bác sĩ.

"Bác sĩ, Đông Phương Nhược Tâm, anh ấy sao rồi?" Diệp Y Lạc lo lắng hỏi.

"Xin cô bình tĩnh. Tên bệnh nhân là Đông Phương Nhược Tâm? Cho hỏi cô là gì của bệnh nhân?" Y tá đứng bên cạnh điềm đạm nói.

Diệp Y Lạc vội vã trả lời: "Tôi...tôi là bạn gái anh ấy."

Bác sĩ lúc này mới tháo khẩu trang xuống, tay cầm hồ sơ bệnh án, lắc đầu: "Vị tiểu thư này, thật xin lỗi. Cô đã đến muộn."

Cái gì gọi là cô đã đến muộn?

"Bác sĩ, ý ông là...?"

"Bạn trai cô bị tai nạn nên chấn thương khá nặng. Xương đùi bị dập, có máu tụ ở vùng não, xương sườn cũng bị gãy. Nội thương không nhẹ. Cũng may có người hảo tâm đưa anh ta đến đây, chỉ tiếc là..." Nói đến đây, ông ta dừng lại, xem xét biểu hiện trên gương mặt của cô.

Quả không ngoài dự đoán của bác sĩ, Diệp Y Lạc xa xẩm mặt mày.

Y tá sợ cô không chấp nhận được nên bồi thêm một câu: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Chúng tôi đã cố gắng hết sức?

Chỉ tiếc là?

Không lẽ...

Diệp Y Lạc điên cuồng gào thét: "Mấy người làm bác sĩ kiểu gì vậy? Cái gì mà chúng tôi đã cố gắng hết sức chứ? Anh ấy vẫn còn khỏe mạnh cơ mà phải không? Làm ơn hãy nói với tôi đây chỉ là trò đùa thôi đi, làm ơn..."

Càng về sau, Diệp Y Lạc nói càng nhỏ tựa như tiếng ruồi muỗi kêu. Cô giống như một con thú dữ bị chọc giận, phát tiết lên người bác sĩ. Chỉ mơ hồ nghe loáng thoáng bên tai câu 'xin cô hãy bình tĩnh' lặp đi lặp lại nhiều lần. Bình tĩnh? Thật nực cười! Người quan trọng nhất đời, ra đi không lời cáo biệt, bình tĩnh được sao??? Bác sĩ và y tá trong bệnh viện sớm đã quá quen thuộc với phản ứng dữ dội này của người nhà bệnh nhân nên trước sau như một vẫn duy trì trạng thái trầm mặc. Kinh nghiệm nhiều năm trong nghề khuyên họ nên gọi bảo vệ đến trấn áp. Cảm giác thân thể của mình được tứ phía xung quanh kiềm hãm, Diệp Y Lạc cứ thế vùng vẫy giống như con cá thiếu nước giãy đành đạch. Sau cùng, khi đã mệt, cô như một cái xác không hồn, xác định rõ mình đã được buông lỏng, Diệp Y Lạc lặng lẽ quỵ xuống, lặng lẽ khóc một mình trong đêm.

Nhưng cô không hề hay biết, mình đã quên mất điểm mấu chốt.

Trời không trăng không sao, đêm tĩnh mịch. Có bóng dáng thiếu nữ ngồi khóc một mình, một mình chịu đựng tất cả, một mình cô đơn.

I just want to say 'goodbye'

Goodbye, my destiny!

(Em chỉ muốn nói lời 'tạm biệt'

Tạm biệt nhé, định mệnh của em!)

Người ta nói, trong tình yêu, thời gian là phương thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương. Còn cô - Diệp Y Lạc, vẫn đang ngồi đó, nghe tiếng đồng hồ quả lắc chậm rãi kêu, như trải qua nửa thế kỉ, vẫn không thế nào lấp đầy khoảng trống trong trái tim. Giờ phút này, cô chỉ muốn một người vui vẻ đến, cười với cô, và cho cô mượn bờ vai để dựa dẫm, để ỷ lại và nói 'Mọi việc rồi sẽ ổn thôi.'

Don't worry, a little girl

Because I will be here and share with you

Keep crying and everything be fine

(Đừng lo lắng, cô gái nhỏ

Bởi vì tôi sẽ luôn ở đây và chia sẻ cùng em

Hãy khóc đi, và mọi việc rồi sẽ ổn thôi)

***

Thấp thoáng nơi cửa bệnh viện là một nhóm người áo đen.

"Mọi việc được sắp xếp ổn cả chứ?" Một trong số những người áo đen lên tiếng. Hầu như bọn họ ai cũng đều đeo những chiếc kính tối màu, thần sắc vô cảm, trên người toát ra một cỗ khí lạnh khiến cho người ta không dám tới gần.

Bên phía đối diện là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt gian xảo, bụng bia phệ ra trương phình giống như một con lợn. Biết rõ đối phương trước mặt mình tuyệt đối không phải người thường, lão ta nở nụ cười nịnh nọt, lấy lòng nói: "Những gì ngài giao tôi đều sắp xếp ổn thoả cả. Yên tâm đi"

Thấy lão cáo già trước mặt mình lên tiếng cam đoan, người đàn ông đứng đầu băng nhóm áo đen tiến tới, rút ra một tờ chi phiếu, không nói không rằng nhét vào tay lão. Đương nhiên, lão ta sau khi nhận được tiền hai mắt liền sáng lên, chỉ hận không thể moi sạch tiền từ gã đầu sỏ trước mặt.

Vừa định nói hai tiếng 'Cảm ơn' người đàn ông áo đen đó trực tiếp chen ngang:

"Dọn dẹp cho sạch sẽ. Tôi cho ông ba mươi phút để hoàn thành. Thế là đã quá ưu ái rồi đấy."

Ông ta vừa nghe xong liền biết không thể chỉ nói suông thôi mà còn phải dùng hành động để chứng minh tâm ý của mình liền gật đầu lia lịa, sau đó nhanh chân vào bệnh viện chỉ huy đội ngũ y bác sĩ làm gì đó.

Xác định ông chủ của bệnh viện là lão cáo già kia đã trở vào thì người đàn ông đầu sỏ lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm. Rút điện thoại từ trong túi quần ra, ông ta nhấn một dãy số rồi áp vào tai, đầu dây bên kia không để đối phương phải đợi lâu, rất nhanh truyền đến một giọng nói lạnh nhạt mà nam tính:

"Quản gia Lưu, thế nào rồi?"

"Chắc chắn sẽ không để thiếu gia phải thất vọng."

Trái ngược với vẻ ngang tàng vừa rồi, người đàn ông cầm đầu bây giờ đã trở nên ôn hoà hơn, không khó để nhận ra thái độ thành kính đối với người đang nói chuyện với mình.

"Tin tưởng ông không bao giờ là quyết định sai lầm của tôi."

Đầu bên kia cười khẽ, giọng nói không còn lạnh nhạt như trước mà mang một chút gì đó ưu thương.

Hai người đàn ông im lặng một lúc, người được gọi là quản gia Lưu cảm thấy mình không còn gì để nói.

"Tôi cúp máy nhé."

Chỉ tiếc rằng, quản gia Lưu chưa kịp hành động, giọng nữ ngọt ngào từ chiếc điện thoại đột ngột vang lên.

"Alo, quản gia Lưu à, là ông phải không?"

Quản gia Lưu cười khổ, lại một lần nữa áp tai mình vào máy, nhưng không gần như lúc đầu, chỉ sẽ màng nhĩ của mình sẽ bị một câu nói của người đàn bà kia doạ cho thủng mất.

"Vâng, tôi nghe?"

Cô ta vừa định nói gì đó ngay lập tức bị răn đe, vẫn là người nói chuyện với quản gia Lưu lúc nãy "Phượng Nhạc Lăng, cô có tin hay không chỉ một phát thôi cả cô và cái điện thoại..."

Cô gái tên Phượng Nhạc Lăng ra vẻ nũng nịu trực tiếp ngắt lời anh ta "Người ta không cố ý đâu mà Nhược Tâm, tò mò chút thôi~"

Không đợi anh xin lỗi vì sự vô lễ của Phượng Nhạc Lăng, quản gia Lưu không chút do dự thẳng thừng tắt máy, ông chỉ sợ nghe hết đoạn hồi thoại kia xong, da gà da ốc sẽ rơi đầy một núi ra đây hết.

"Đi" Ông ra lệnh, đám người áo đen lững thững tiếp bước. Chỉ một vài phút sau, xung quanh vắng lặng, mọi chuyện như chưa bắt đầu.