Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)

Chương 70: Người thừa kế công tước vs nữ phụ phế vật phản công (10)

Ma vương chỉ cảm thấy tim mình đạp rất nhanh… Nếu hắn còn muốn tiếp tục cuộc chơi, từ khi bắt đầu tỉnh lại vẫn theo cảm giác ở dây chuyền đến kinh đô, sau đó chưa từng mãnh liệt như vậy, nhưng hôm nay lại đạt tới đỉnh điểm!

Hắn cảm thấy cả linh hồn mình đang run rẩy, hắn cảm giác bản thân luôn khao khát một thứ gì đó đã ở ngay trong tầm mắt.

Hắn muốn tìm được cô! 

Eve cảm thấy nhiệt độ của vòng cổ nóng rực, ngài ấy không sao chứ? Nàng ta suy nghĩ đầy bất an, dù sao đây cũng là một nơi xa lạ, người thần bí đó là sự bảo đảm duy nhất của nàng ta.

“Nhanh lên, nhanh lên! Các người nhanh nhẹn lên nào! Trận thi đấu sắp bắt đầu rồi, Barton đại nhân đã tập luyện xong, những thằng nhóc này có thể thả ra được rồi!”

Mấy ngày hôm nay Eve đã được người trong trường đấu thú cho ăn ngon, nàng cũng đã hiểu đây là đâu. 

“Ngươi yên tâm, tới lúc đó ta sẽ giúp ngươi, đến khi hỗn loạn, ngươi hãy nhân cơ hội đó lặng lẽ bỏ chạy.” Ma vương trấn an nàng ta.

Eve và hơn mười thiếu niên chạc tuổi nàng ta bị xua đuổi vào một lồng sắt rất lớn. Nhưng thiếu niên này ban đầu còn rất ngây thơ, nhưng tới khi nhìn thấy lồng sắt lớn còn loang lổ vết máu và vẻ phấn khích của khán giả trên khán đài, họ đột nhiên hiểu ra nơi này là nơi nào, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.

Họ muốn chạy trốn ra ngoài, nhưng lồng sắt đã khóa lại, chiếc lồng này được hợp thành từ hợp kim, dựa vào sức lực của mấy người họ không thể nào phá vỡ được. 

“Gào!” một tiếng gào thét rất lớn vọng tới, trường đấu thú xuất hiện bốn người to lớn, trên vai họ vác một lồng sắt, trong lồng là một ma thú mình hổ khổng lồ.

“Chúng ta chào mừng vương gia của trường đấu thú dưới lòng đất… Lôi Dực hổ- ma thú cấp sáu!” Người chủ trì lớn tiếng nói.

Không khí cả trường đấu sôi sục. Không ít quý tộc vẫy tay, thần sắc mờ ảo mà điên cuồng. Eve trong lồng sắt tái nhợt. Lúc này đứng ngẩn người ra, cuối cùng đã hiểu rõ vận mệnh của mình. Cùng lúc đó, bên phải trường đấu có một người đi ra. 

Trên nam nhân này chỉ quấn một mảnh vải ở ngay eo, cả người đầy cơ bắp, hắn phất tay với khán giả.

Trường đấu lại hò hét sôi nổi. “Chúng ta chào mừng anh hùng trường đấu thú… Bạo sư Barton!”

“Barton!” 

“Barton!”

Cố Thịnh Nhân kinh ngạc, ngồi ở đây, phần đông đều là quý tộc, thật sự cô không ngờ rằng, những người bình thường là quý tộc áo sống chỉnh tề, lễ nghĩ hoàn hảo mà lại có thể điên cuồng như vậy.

Cô liếc nhìn Barton, tu vi đại kiếm sư, cùng cấp với mình. Cố Thịnh Nhân có hơi bất ngờ, tu vi đại kiếm sư, dù thế nào cũng có thể tìm được một công việc nở mày mở mặt với mức lương hậu hĩnh. Tại sao người này lại bằng lòng ở đây kiếm kế sinh nhai chứ? 

Trong lúc Cố Thịnh Nhân suy tư, thì Lôi Dực sư được thả vào lồng sắt.

“A!” Một tiếng thét chói ta, những thiếu niên kia đều cố gắng tránh né Lôi Dực sư. Nhưng điều này không hề có tác dụng, vì diện tích lồng sắt chỉ lớn như vậy thôi. Ánh mắt Lôi Dực sư đầy sự khát máu, cơ thể nó kẽ chuển động đi tới chỗ thiếu niên gần nó nhất. Sau đó há miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn.