Điện thoại reo lên, Cố Thịnh Nhân với tay lấy điện thoại, là một người bạn thân tên Lý Duyệt.

“Tiêu Tiêu, mình tới thành phố J, mình có thể tới thăm cậu được không?” Lý Duyệt rất nhẹ nhàng.

Cũng khó trách cô ta lại để bụng tới vậy, một năm trước, cô ta chưa từng gặp lại Thẩm Tiêu Tiêu, cho dù cô ta đến nhà Thẩm Tiêu Tiêu cũng không được vào cửa. 

“Được, chừng nào cậu tới?” Cố Thịnh Nhân trả lời.

“Được, mình…” Đột nhiên Lý Duyệt lại dừng lại.

Vừa rồi Tiêu Tiêu nói gì vậy? 

“Mình bay chuyến sáng, có lẽ khoảng mười một giờ sẽ tới nơi.” Cô ta hơi cảm động.

---

“Tiêu Tiêu!” Lý Duyệt cong người, ôm lấy Cố Thịnh Nhân. 

Cô ta nhìn người bạn tốt, ừm, sắc mặt rất khá, chuyện trong nhà đã sắp xếp ổn thỏa, không hề lâm vào cảnh than thân trách phận.

Xem ra Tiêu Tiêu đã thành công rồi.

Niềm vui còn ở phía sau: “Cậu ăn cơm chưa? Ở chỗ mình không có gì chiêu đãi cậu, chúng ta ra ngoài ăn đi, ăn xong rồi đi dạo công viên, lâu lắm mình chưa ra ngoài.” 

“Được, được.”  Lý Duyệt đồng ý.

Cô ta chỉ sợ Tiêu Tiêu không muốn ra ngoài thôi.

Hai người chọn một nhà hàng nổi danh ở thành phố S. 

“Mạc thiếu gia, anh đang nhìn gì vậy?”

Mạc Đình Viễn thu hồi tầm nhìn: “Không có gì.”

Người vừa nói lúc nãy tò mò nhìn sang hướng đó, chỉ thấy bóng dáng một chiếc xe đẩy. 

“Tiêu Tiêu, cậu xem người đó thật đẹp trai!” Lý Duyệt đột nhiên khẽ nói với Cố Thịnh Nhân.

Cố Thịnh Nhân không hề chú ý nhìn theo hướng cô ta chỉ.

Một người gương mặt sán lạn, khí chất nhã nhặn, thực sự rất đẹp trai. 

Cảm giác có vẻ hơi quen…

Cố Thịnh Nhân chớp mắt, trùng hợp vậy sao!

Cô nhớ ra đó không phải là Sơn Hà Nhất Kiếm sao? 

Xem ra trong game, anh ta không hề photoshop, chỉ là mặc đồ cổ trang và đồ hiện đại khiến Cố Thịnh Nhân không nhận ra.

Mạc Đình Viễn cảm thấy có người đang nhìn mình, thì anh lại nhìn lại thì vừa đúng lúc nhìn thấy người con gái lúc nãy.

Cố Thịnh Nhân cũng không cảm thấy ngại ngùng, gật đầu chào anh, rồi không nhìn anh nữa. 

Mạc Đình Viễn cảm thấy buồn cười, đối diện với bản thân anh, rất ít người con gái có thể có thái độ như vậy.

Nụ cười của anh  khiến cho Trương Dương đang ăn đồ ăn cũng phải kinh ngạc: “Tôi nói này Mạc thiếu gia, anh nhìn thấy chuyện gì vui vẻ như vậy?”

Lần này hắn ta nhìn thấy mặt của Cố Thịnh Nhân kêu lên: “Hóa ra là người đẹp…, chỉ tiếc.” Hắn ta tiếc nuối nhìn Mạc Đình Viễn đang ngồi xe lăn. 

“Ăn cơm đi.” Mạc Đình Viễn thu lại nụ cười, thản nhiên nói.

“Mình đi vệ sinh, Tiêu Tiêu, cậu chờ mình một lát nha.” Khi hai người tới cửa thang máy, đột nhiên Lý Duyệt nhìn Cố Thịnh Nhân.

Cố Thịnh Nhân gật đầu. 

Mạc Đình Viễn vừa ra khỏi cửa thì thấy cô bé đó một mình lẻ loi, ngồi đợi bạn ở gần thang máy, cô bạn đi cùng cô không biết đi đâu.

“Có cần giúp đỡ gì không?” Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại hỏi cô.

Cố Thịnh Nhân kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Đình Viễn cười: “Không cần, cám ơn anh, bạn tôi sắp quay lại rồi.” 

Cô vừa dứt lời, Lý Duyệt đã đi tới.

“Tiêu Tiêu, hai người này là?” Cô ta hơi kinh ngạc.

“Người có lòng tốt.” Cố Thịnh Nhân trả lời nói ít hiểu nhiều. 

“Phụt.” Trương Dương bật cười vì câu nói này, đây là lời thoại của kịch nói thời tiểu học ư?