Đông Phương Lệ Châu sắc mắt cứng lại, cô vốn chính là muốn hỏi tội.

Nhưng câu hỏi của Đông Phương Minh Huệ nhắc nhở cô, cô luôn được coi là một người ôn nhu hiền huệ, làm sao sẽ nói ra mấy lời độc ác nghiêm khắc chứ?

"Cửu muội, muội hiểu nhầm Tứ tỷ rồi, lúc ấy muội không nói không năng, đột nhiên lao ra làm chuyện nguy hiểm, may mà mấy tên cẩu nô tài còn biết muội là chủ tử, chẳng may gặp phải kẻ ngu dốt không biết nhìn, làm muội bị tổn thương, muội nói nên làm thế nào đây? Hơn nữa, Tứ tỷ không hiểu vì sao muội lần này vì sao lại thay tiện nhân kia chịu thương?"

Đông Phương Minh Huệ hừ lạnh một tiếng, nuốt không trôi bộ dạng này, "Ta làm sao sẽ thay nàng ta chịu thương? Chỉ là lúc tách ra khỏi nàng ta, không cẩn thận nhìn đường, đâm vào cây mà thôi."

Mặc dù nói như thế, nhưng cô biết những lời này không thể khiến Đông Phương Lệ Châu xóa bỏ đi khỏi hiềm nghi.

Đông Phương Minh Huệ bỗng cảm thấy, cô nghĩ đem mấy chuyện ngu ngốc xấu xa trước đây từng làm với nữ chủ đại nhân đổ hết lên đầu mỹ nhân rắn rết này, để cô ta thay mình gánh tội.

Nữ nhân luôn đem nàng ấy ra bớt cợn, nàng vì sao không dùng kế gậy ông đạp lưng ông.

"Tứ tỷ, để tiện nhân kia thoát được một kiếp nạn là lỗi của ta, chúng ta vẫn là nghĩ cách khác trừng trị nàng ta đi." Đông Phương Minh Huệ chủ động nhận sai, rộng lượng mà nói, còn tỏ ra cũng có phần uất ức.

Đông Phương Lệ Châu thấy cô như thế, hiềm nghi trong lòng cũng vài phần xóa bỏ, "Cơ hội còn có rất nhiều, nhưng không biết Cửu muội có dám hay không thôi."

Đông Phương Minh Huệ nghe nàng nói thế, mặt mày lên rạng rỡ hẳn lên, nhiệt tình bắt lấy tay Đông Phương Lệ Châu, nũng nịu nói "Tứ tỷ tốt của ta, mau nói cho ta nghe.

Ngươi cũng biết, ta với tiện nhân chính là một chết một còn, dám cùng bản tiểu thư tranh giành nam nhân, xem ta có hành hạ nàng đến chết hay không."

Nữ chủ đại nhân, xin đừng hiểu nhầm, ta đây chỉ là muốn mê hoặc đối thủ, khiến độ cảnh giác của đối phương suy giảm.

Đông Phương Minh Huệ khóc ầm ĩ xám hối trong lòng.

Đông Phương Lệ Châu thấy cô trở về bộ dáng cũ, vẫy vẫy tay, thì thầm, "Ta thấy lần trước biểu thiếu gia gặp nàng, có vài phần thương nhớ nàng ta, không bằng chúng ta thuận tay đẩy thuyền, thành toàn cho biểu thiếu gia, được không?"

Đông Phương Minh Huệ kinh ngạc, "Ngươi nói biểu ca?"

Đông Phương Lệ Châu gật đầu, "Ta thấy biểu thiếu gia rất nghe lời ngươi, không bằng chuyện này do ngươi ra mặt, kế nhất định thành công."

"Được, Tứ tỷ nhẫn nại chờ tin tốt của ta đi."

Đem chuyện vui tặng cho Đông Phương Lệ Châu, Đông Phương Minh Huệ đỡ chán, một mặt u sầu, cô biết rắn rết mỹ nhân này không có gì tốt đẹp mà, chẳng trách đến cuối cô ta có thể ổn thỏa mà gả cưới đi, còn kết cục của bản thân thì bi thảm không muốn nói, những chuyện tội lỗi này đều do cô ta mang đến?

"Tiểu thư, vết thương ở trên trán người vẫn chưa khỏi, cần phải nghỉ ngơi rồi." Thúy nhi ở một bên nhắc nhở.

Đông Phương Minh Huệ lắc đầu xua tay, "Biểu ca dạo gần đây thế nào rồi?"

Biểu thiếu gia?

"Tiểu thư người quên rồi sao, vài ngày nữa là lễ mừng thọ của lão gia, biểu thiếu gia tự nhiên sẽ đến chúc thọ."

Lão gia chính là phụ thân của nhân vật này rồi, lễ mừng thọ?

Trong tiểu thuyết hình như có nói qua đoạn này, nhưng chỉ là vài dòng sơ sài, hiển nhiên là không phải chuyện gì quan trọng.

Nhưng ngày mừng thọ của phụ thân, Thất tỷ nàng cũng sẽ xuất hiện đi.

Hai ngày sau, Đông Phương Minh Huệ đi dạo tại vườn hoa, gặp phải khách không mời mà gặp, biểu ca Tần Mục Nhiễm.

Tần Mục Nhiễm người này tuấn tú lịch thiệp, phong độ phiên phiên, cái gì cũng tốt, duy nhất điểm không tốt là háo sắc, thấy cô nương nào xinh đẹp liền không chịu rời đi, mẫu thân hắn từng nói hắn sẽ khổ vì nữ nhân.

"Biểu muội thế nào lại ở đây một mình?"

Tần Mục Nhiễm còn trẻ, nhưng đã là chiến sĩ cấp Ba, nhìn ra cả huyện cũng khó có người cùng hắn sánh vai.

Nếu được bồi dưỡng tốt hơn, tương lai nhất định thành công.

Đông Phương Minh Huệ nhìn thấy hắn liền từ bỏ kế hoạch trước đây, "Biểu ca, có lẽ lâu ngày không gặp, ngươi ngày càng thêm anh tuấn rồi, không biết biểu ca có gặp qua mẫu thân của ta?"

"Cái miệng nhỏ của biểu muội càng ngày càng ngọt, ta còn đang chuẩn bị đi bái kiến cô mẫu, biểu muội có muốn cùng đi không?"

"Được nha, nghe nương nói, trước đây biểu ca đi rèn luyện, không biết biểu ca có thể kể cho ta nghe vài chuyện thú vị gặp ở trên đường hay không?"

Hai người vui vẻ nói chuyện, cho đến ngay trước gian phòng của Nhị phu nhân Tần Cầm cũng chưa nói hết chuyện.

Tần Cầm thấy hai huynh muội quan hệ thân thiết, cũng vui vẻ nói "Huệ nhi cùng biểu ca nói chuyện gì mà vui thế, kể cho nương nghe, để nương cũng được vui theo nào."

Đông Phương Minh Huệ lao vào lòng mẫu thân, nũng nịu nói "Nương đừng trêu Huệ nhi, nhưng mà trên đường biểu ca đi rèn luyện có rất nhiều chuyện vui, Huệ nhi cũng muốn đi rèn luyện một lần."

"Huệ nhi, đừng hồ náo, con còn nhỏ."

Đông Phương Minh Huệ le lưỡi một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở một bên, xem Tần Mục Nhiễm cùng mẫu thân nói chuyện phiếm.

Đợi đến ngày mừng thọ, Đông Phương gia đèn đuốc sáng trưng, không khí vui vẻ, cùng với một tấm lời chúc màu đỏ.

Đến lúc vãn hội bắt đầu, Đông Phương Minh Huệ cố ý mời Đông Phương Uyển Ngọc và Tần Mục Nhiễm cùng ngồi một bên.

Đông Phương Uyển Ngọc không rảnh ngó tới cô, nàng cùng Đông Phương Minh Huệ là thủy hỏa bất dung, nước sông không phạm nước giếng.

Nếu không bởi vì vụ việc mấy ngày hôm trước, nàng đối với vị Cửu muội này ấn tượng càng kém.

Lúc nàng gặp khó khăn nhất, thủ đọa của vị Cửu muội đều không ít.

Đến khi chịu không được sự quấn quýt không rời, cọ qua cọ lại của đối phương, cho đến khi sự thu hút của mọi người đều đổ dồn lại.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì?" Đông Phương Uyển Ngọc nghiến răng, tức giận hỏi.

Đông Phương Minh Huệ thấy thanh âm tức giận của nàng, chân đều run lên vài cái, nuốt vài ngụm nước bọt, "Thất - Thất tỷ, đừng giận, chỉ là muốn mời tỷ xem kịch."

Kịch?

Đông Phương Uyển Ngọc cười nhạo, thấy bộ dáng một bộ lấy lòng của Đông Phương Minh Huệ liền muốn đấm cho vài cái, nghĩ đối phương cũng không dám náo loạn gì, dự tính ngồi yên hóng biến, đợi trò hay đến.

Mắt Tần Mục Nhiễm thấy Đông Phương Uyển Ngọc đều muốn phát sáng rồi, cười như mưa xuân gió hòa, muốn cùng nàng chào hỏi, lại bị biểu muội ngồi ỡ giữa ngăn cách, mà Đông Phương Uyển Ngọc một chút cũng không nhìn đến hắn.

Đông Phương Minh Ngọc nâng chén nhấp một ngụm, âm thầm theo dõi động tĩnh của hai người, thấy Tầm Mục Nhiễm một bộ cười ngốc, đúng như Đông Phương Lệ Châu nói, hắn quả thật đã phải lòng nữ chủ đại nhân.

Đông Phương Minh Huệ nghĩ biểu ca có cố gắng lấy lòng cũng vô ích, hậu cung của nữ chủ đại nhân cũng quá hùng vĩ rồi.

Nhưng một màn kì quái này, ở trong mắt của người khác lại khác.

Đặc biệt là Đông Phương Lệ Châu, cô thấy Đông Phương Minh Huệ thực sự lừa Đông Phương Uyển Ngọc tới đây, còn sắp xếp nàng ngồi một bên cùng Tần Mục Nhiễm, âm thầm hiểu, kế hoạch đang được tiến triển rồi.

Mà cô chẳng cần làm gì cả, chỉ yên lặng ở bên chờ là được.

Nghĩ đến kế sắp thành, Đông Phương Lệ Châu cười đến mỹ diễm khiến người động tâm, mắt mang mị sắc, hoàn toàn không biết bộ dáng của nàng đã lọt vào mắt người.

Đợi yến hội kết thúc, mọi người tản dần đi.

Đông Phương Minh Huệ trước là tiễn Tần Mục Nhiễm đi, sau đó lôi kéo Đông Phương Uyển Ngọc trốn vào trong viện Tây Tương, yên lặng chờ đợi.

"Ngươi rốt cuộc muốn diễn trò gì?"

Đông Phương Minh Huệ che miệng của nàng, thấp giọng van nài, "Thất tỷ, đừng lên tiếng, sẽ bị phất hiện mất, kịch hay sắp bắt đầu rồi."

Cô trước đó đã dặn Thúy nhi đi đưa tin cho Đông Phương Lệ Châu, còn dặn dò không được để người khác biết.

Đông Phương Lệ Châu vốn là đã đi nghỉ, trong lòng vui vẻ không thôi, còn đang muốn chờ tin vui, không ngờ Thúy nhi đưa một tờ giấy đến.

Thư viết, kế hoạch có sai sót, mau đến bàn bạc.

Thế là cô lập tức theo Thúy nhi tới, sau đó vào căn phòng mà Đông Phương Minh Huệ đã chuẩn bị trước, trong phòng một màn tối tăm, đưa tay ra cũng chẳng thể thấy ngón tay đâu.

"Tiểu thư có dặn, trước tiên Tứ tiểu thư ngồi ở đây chờ một lúc, đợi người đuổi biểu thiếu gia về, sẽ lập tức quay lại." Thúy nhi vì cô mà đốt đèn, sau đó thuốc mê đã chuẩn bị từ trước đổ vào đàn hương, theo hương thơm mà lan ra.

"Tứ tiểu thư, ta trước đi xem tiểu thư đã quay trở lại chưa."

"Đi đi."

Đông Phương Lệ Châu không nghi ngờ điều gì, còn tự mình đổ cốc nước, vừa uống đượv chưa bao lâu liền buồn ngủ, người liền đổ gục xuống, mất đi ý thức.

Thúy nhi ở bên ngoài chờ hồi lâu, mới lần nữa đẩy cửa vào, thấy cô nằm bò ra bàn, liền lay người "Tứ tiểu thư mau tỉnh, tiểu thư trở lại rồi ạ."

Thấy đối phương không phản ứng lại, lập tức chạy ra ngoài, nhỏ giọng gọi "Tiểu thư tiểu thư."

Đến bước này, Đông Phương Minh Huệ mới âm thầm thở phào, từ đằng sau bụi cây chạy lại, "Đừng gọi nữa, chúng ta mau lên, nhanh tay nhanh chân lên."

Đông Phương Uyển Ngọc cũng đi theo, nàng là muốn xem Cửu muội này đang làm cái trò gì.

Thấy hai người đem Tứ tiểu thư đang hôn mê ra căn phòng khác, Thúy nhi đưa cô đặt ở trên giường, Đông Phương Minh Huệ không khách khí lột sạch quần áo của cô, để cô lõa thể nằm ở trong chăn, chuyện này làm một chút cũng không mơ hồ.

"Được rồi, Thúy nhi ngươi đi tìm biểu ca nói một tiếng." Đông Phương Minh Huệ lau cái trán đang đẫm mồ hôi, nghĩ làm chuyện xấu một chút cũng không dễ dàng, tim của cô dều sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.

"Ngươi-"

Đông Phương Uyển Ngọc còn chưa kịp nói hết lời, đã bị Đông Phương Minh Huệ kéo ra ngoài, hai người ngồi xổm ở bụi cây.

Một lúc sau, một tên nam nhân đang say khướt lảo đảo đẩy cửa căn phòng vừa nãy.

Rất nhanh trong phòng vang lên những tiếng thở dốc...

"Đây là kịch hay mà ngươi nói? Qủa nhiên là cá mè một lứa." đáy mắt của Đông Phương Uyển Ngọc còn có vài phần ghê tởm, sau đó đứng dậy xoay người rời đi.

Đông Phương Minh Huệ ngơ ra, chuyện cô mãi mới dàm làm cuối cùng đều vô công rồi? Thế là cô đuổi theo "Thất tỷ, Thất tỷ.

Ngươi nghe ta nói, không phải như ngươi nghĩ đâu, Thất tỷ muốn tính kế ngươi, ta-"

Đông Phương Uyển Ngọc đột nhiên quay lại, khiến Đông Phương Minh Huệ suýt nữa đâm vào người rổi, cô thấy nữ chủ đại nhân cười đến khiến da đều nổi cả da gà rồi, hu, đáng sợ quá đi.

"Vì thế, ngươi muốn nói cô ta tính kế ta, sau đó ngươi tính kế lại cô ta, đây đều là vì ta?" Nụ cười của Đông Phương Uyển Ngọc trở nên rạng rỡ, khí tức ở trên người lại bức người sợ hãi.

Đông Phương Minh Huệ từng bước lại lùi từng bước, nghĩ độ cảnh tỉnh của nữ chủ cũng quá lớn rồi, quả là khó đối phó.

Nếu như nói tất cả chuyện này đều là vì nàng ấy, quá mất thực tế rồi, ngược lại còn khiến nữ chủ trở nên nghi ngờ.

Nghĩ đến đây, Đông Phương Minh Huệ lập tức lắc đầu, kiên định nói "Không, đây đều là vì bản thân ta, ta không muốn cứ mãi đần độn nghe lời cô ta nữa."

Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc, Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu, cười "Đúng, đúng là ngươi rất ngốc."

Đông Phương Minh Huệ ngốc lăng nhìn nàng, "..."

Ý của nữ chủ đại nhân là gì?.