Editor: Sakura Trang

Không biết khi nào, trời bắt đầu mưa, gió thổi vù vù, mưa rơi trên đá, phát ra tiếng ào ào, giống như đánh vào lòng người, cùng với tiếng mưa rơi, gió lạnh thổi vào trong phòng “Một trận mưa thu một trận gió lạnh.”

Vốn là chỉ mới vừa qua buổi trưa một chút, lại vì mưa to, toàn bộ sắc trời giống như tối hơn, mây đen cuồn cuộn che lấp bầu trời.

Công Ngọc Hàn Tuyết nhẹ thở dài, đang định rời khỏi, không nghĩ rằng ông trời lại không mưa không đúng lúc, căn phòng yên tĩnh này, là dọn dẹp tạm thời, cũng không có thứ gì để che mưa, nàng cũng chỉ có thể đợi ở trong này, đợi cho mưa nhỏ một chút rồi đi.

Công Ngọc Hàn Tuyết cũng không quan tâm Khê Liên U suy nghĩ cái gì, đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn mưa to, cảm nhận được gió mạnh thổi qua mặt, thật ra kiếp trước nàng cũng thích lẳng lặng nghe tiếng mưa, bất kể là mưa nhỏ hay mưa to, đều giống như thổi lên âm nhạc đẹp nhất của thế gian, rửa sạch tâm hồn dơ bẩn.

Khê Liên U ngồi ở trên giường, nhìn nữ tử đang vui vẻ nằm tựa vào khung cửa sổ, trong trời đất giống như chỉ có mình nàng, tóc đen bay múa trong gió, giống như giương cánh muốn bay, con mắt trầm tĩnh như nước của Khê Liên U có chút nhè nhẹ rung động, trong lòng thoáng qua một chút gợn sóng.

Nàng yên tĩnh như vậy, là hình ảnh từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ gặp qua, không nghĩ tới nàng còn có một mặt yên tĩnh như vậy, khi nàng ngẩng đầu lên, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng trông vô cùng thanh nhã thoát tục.

Công Ngọc Hàn tuyết giống như đã quên hoàn cảnh xung quanh mình, ánh mắt trở nên mơ màng, giống như chìm trong ký ức sâu thẳm, nàng giơ tay ra hứng giọt mưa, cảm nhận sự lành lạnh của nó, từng có người, sẽ cầm tay nàng, thương tiếc nói “Nghịch ngợm, lạnh như vậy, không tốt cho thân thể” nói như vậy nhưng cũng dùng tay hứng một chút mưa cho nàng, hắn sẽ dùng tay đem nước mưa lạnh thành ấm, sau đó để vào tay nàng.

Mà nàng sẽ lè lưỡi với hắn, nàng cũng đã từng ngây thơ hồn nhiên, nhưng sau khi hắn đi, nàng cũng chỉ có thể coi điều đó trở thành hồi ức để nhớ lại, người kia cưng chiều nàng cả đời , lại nam nhan bạc mệnh, cho dù nàng có khả năng ngập trời, hắn cũng không thể quay trở về.

Khê Liên U cảm giác linh lung cầu trên người có chút nóng lên, đây là hiện tượng từ trước đến giờ chưa từng có, liền dùng tay nắm nó ở trong lòng bàn tay.

Công Ngọc Hàn Tuyết vừa quay đầu, liền nhìn đến linh lung cầu giốngnhư một đồ vật gì đó, ngực không bị khống chế hơi run rẩy, tim đập có chút đau đớn, Công Ngọc Hàn Tuyết che ngực, đi đến bên người Khê Liên U, lạnh lùng hỏi “Đây là cái gì?” Càng tới gần thứ này, lòng của nàng càng khó khống chế cảm thấy đau đớn, giống như có mảnh vụn nào đó muốn nổ tung, khiến càng cảm thấy có chút choáng váng.

Khê Liên U nâng mắt nhìn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, đôi mắt hơi trợn to lên, vừa rồi nàng còn bình thường, bây giờ hình dáng lại giống như làm việc quá sức, khuôn mặt tái nhợt không có chút máu nào, nàng nhíu chặt lông mày, trán chảy đầy mồ hôi, một dáng vẻ yếu đuối.

“Ngươi?” Khê Liên U không biết nên nói cái gì, hắn là bị cái dạng này của Công Ngọc Hàn Tuyết làm cho kinh sợ.

“Nói cho ta biết, đây là cái gì?” Công Ngọc Hàn Tuyết nói xong, liền cướp linh lung cầu trong tay của Khê Liên U, cái này vừa giống như ngọc vừa giống như thủy tinh, cầm nó, nàng cảm giác máu toàn thân như đang sôi trào, lấy tay sờ, không ngờ lại đem linh lung cầu bóp nát, nhưng sau khi bóp nát, những mảnh nhỏ của linh lung cầu kia không rơi trên mặt đất, ngược lại giống như bọt biển tan ra rồi biến mất.

Mà thân thể của nàng vào lúc linh lung cầu biến mất, nháy mắt liền trở lại bình thường, sự đau đớn vừa nãy giống như chỉ là ảo giác.

Mà Công Ngọc Hàn Tuyết tại bọt biển phập phòng kia dường như nhìn thấy băng điện thần bí kia cùng các điện thần bí khác, nhưng không đợi nàng nhìn rõ, bọt biển liền biến mất, rất quỷ dị.

Cả người Khê Liên U giống như bị cái gì trấn áp, ánh sáng u tối tràn đầy trong mắt hắn, dáng vẻ tao nhã như tranh vẽ lúc này liền cứng lại rồi, nàng thế nhưng nhẹ nhàng liền có thể bóp nát, đây chính là…. Nàng rốt cuộc là ai ?

Bàn tay giấu dưới ống tay áo nắm thật chặt, chẳng biết tại sao, lúc đó hắn cảm giác trái tim đập có chút nhanh chóng.