Công Ngọc Hàn Tuyết lẳng lặng uống nước trà,mỗi cử động đều thanh nhã cao quý, toàn thân tản ra hơi thở trầm trọng, nhìn lá trà đang trôi trên mặt nước, Công Ngọc Hàn Tuyết nhíu chặt mày, ánh sáng trong mắt sâu thẳm, cất dấu mũi nhọn, không người biết được nàng đang nghĩ điều gì.

“Mau nhìn, trên tường thành là?”

“A, là Liên U công tử, không nghĩ hắn lại xuất hiện trên tường thành, ta đã tốn rất nhiều vàng cũng không được gặp hắn một lần nha.”

“Mau, đừng đẩy ta.”

“Đừng chen, đừng dọa Liên U công tử bỏ đi, thật vất vả mới nhìn thấy hắn, ai, còn đẹp hơn cả lời đồn.”

………

Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn đám người điên cuồng kia, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ, đến khi nàng nhìn về phía tường thành, nhìn đến nam tử mị sắ tuyệt lệ mặc hòng y kia, có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh khôi phục lại sự lạnh nhạt. Nàng thừa nhận từ xa nhìn lại, nam tử kia như u mộng thanh nhã cao quý, hắn chỉ cần lẳng lặng đứng trên tường thành, liền giống như ánh trăng trong đêm.

Nhìn nam tử tuy trầm tĩnh như nước, nhưng nàng lại có cảm giác nam tử này rất nguy hiểm.

“Chủ tử, người này là nam kỹ đứng đầu bảng của Dạ Mị lâu, nghe đồn Đại hoàng nữ từng vung tiền như rác, chỉ vì muốn chọc hắn cười” Lang Nhị nhìn ánh mắt của Công Ngọc Hàn Tuyết đặt lên người Khê Liên U, liền nghĩ đến rất nhiều chuyện chủ tử đã không còn nhớ, liền báo cáo tất cả những gì mình biết.

“Hả? Người của Nhị Hoàng nữ? Nam kỹ?” Công Ngọc Hàn Tuyết nghe lời Lang Nhị nói, hơi nheo mắt lại, lóe lên ánh sáng, giống như đang muốn tính kế điều gì, lại giống như không để ý lắm, đạm mạc như nước.

“Tại sao hắn lại ở đây?” Lang Tam khó hiểu nhíu mày nói.

“Các ngươi có nghĩ rằng Nhị hoàng nữ còn sống hay không?” Công Ngọc Hàn Tuyết đột nhiên lên tiếng, giống như ném xuống một trái bom vậy.

“Làm sao có thể, chúng thuộc hạ lúc ấy đã tận mắt thấy nàng chết” Lang Tứ không dám tin trợn to đôi mắt nhìn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, dùng sức lắc đầu, chính mắt nàng nhìn thấy nhị Hoàng nữ chết, không có khả năng còn sống.

Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn mấy người Lang Nhị các nàng nhất trí không tin Nhị Hoàng nữ còn sống, cũng không nói thêm cái gì. Mà nàng biết thế giớ này có rất nhiều thần bí mà mình không biết, ví dụ như cái băng điện trong mộng kia, Nhị Hoàng nữ còn sống cũng không phải không có khả năng.

Khối thân thể hiện tại này của nàng là mười sáu tuổi, nếu Nhị Hoàng nữ còn sống sẽ là mười bảy tuổi, Đại Hoàng nữ mười tám tuổi.

Trên tường thành

Khê Liên U cầm lung linh cầu trong tay, đôi mắt khép hờ, hiện lên một tia sáng nghiền ngẫm, lung linh cầu này cho hắn biết xung quanh có hơi thở của nữ đế.

“Liên U công tử, hạ quan không biết ngươi muốn đến, không có từ xa tiếp đón…” Một quan viên nam tử thở hổn hển khom người cung kính nói với Khê Liên U.

Khê Liên U hơi nhíu nhíu mi, không kiên nhẫn nghe người này nói, bước đi liên tục, tay áo phất phất, quan viên kia khom người không lên tiếng, trong lòng hắn hiểu được, tuy nói Liên U công tử này là nam kỹ, nhưng không biết được sau lưng hắn có thế lực gì, bọn họ thấy hắn đều phải cung kính, đây là điều trong lòng mọi người tự hiểu không cần nói ra.

“Lưu Sơn, mọi chuyện ở thành lâu này không được để xảy ra sai sót.” Khê Liên U thản nhiên mở miệng, thanh âm mềm nhẹ như mộng ảo, lại cất giấu hàng ngàn hàng vạn gió lạnh, làm cho trong lòng Lưu Sơn run lên.

Trán Lưu Sơn toát mồ hôi lạnh, cũng không dám lau, hắn hiểu được nếu việc này mà hắn cũng làm không xong, cái chức quan trông coi cửa thành này hắn cũng không cần làm nữa, nói không chừng còn đánh mất cả tính mạng.

“Công tử yên tâm, hạ quan nhất định sẽ kiểm tra nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không để một người khả nghi nào bước vào.” Lưu Sơn cúi người nói.

“Ừ” Khê Liên U thản nhiên mở miệng, sau đó vạt áo hơi động, mùi thơm thổi qua, người cũng biến mất.

Tại quán trà trên nhã gian lầu hai

“Lang Nhị, Liên U công tử này sao lại ở đây? Hắn rốt cuộc có ý định gì?” Lang Tam ngẩng đầu nhìn Lang Nhị, mở miệng hỏi.

“Suy nghĩ của Liên U công tử rất phức tạp, người có nghĩ chúng ta có nên nhờ hắn hỗ trợ vào thành hay không?” Tay Lang Tứ cầm chặt ly trà, nhìn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, chờ đợi chủ tử ra lệnh.

“Vì sao phải nhờ hắn giúp đỡ vào thành, hắn không phải người của Nhị Hoàng nữ hay sao?” Công Ngọc Hàn Tuyết nhấp một ngụm nước trà, nhíu nhẹ lông mày, có chút khó chịu trong lòng, hình như việc nàng chưa biết còn có rất nhiều nha!

“Hừ, nếu hắn thật sự là người của Nhị Hoàng nữ, chủ đã sớm giết hắn, năm đó thật ra hắn đem chuyện quan trọng nói cho chủ tử, lấy được sự tín nhiệm từ người, mới có thể giữ lại mạng của hắn.” Lang Ngũ khinh thường hừ lạnh nói, nàng ghét nhất là loại người vì tính mạng bản thân mà ruồng bỏ người khác.

“Nếu nói như vậy, hắn còn là người của ta?” Công Ngọc Hàn Tuyết hơi hơi bất ngờ, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng khác thường, Liên U công tử này hình như sắm vai một nhân vật rất kỳ quái.

“Vâng, xem như từng trợ giúp cho chủ tử.” Lang Nhị cảm thấy có điều gì đó khác thường, nhưng lại không thể nói rõ.

Công Ngọc Hàn Tuyết nhếch môi, ánh mắt đạm mạc nhìn phương xa, tronng lòng có chút thở dài, mấy người Lang Nhị bên cạnh nàng đều coi thường vị Liên U công tử này, nàng không nên nói gì là tốt nhất, nếu không với tính cách của mấy người Lang Nhị, tất nhiên sẽ không biết cách che giấu, rồi sẽ bị nhìn ra điều gì đó.

Rời ánh mắt, Công Ngọc Hàn Tuyết trịnh trọng liếc nhìn mấy người Lang Nhị “Việc này tuyệt đối không thể tìm Liên U, ta tự có cách.”

Vừa muốn đứng dậy, giống như nhớ tới điều gì, nói “Chẳng lẽ quan viên bên trong thành nếu đã nhận được tin tức sẽ không tới đón sao?”

Trong mắt Lang Nhị hiện lên một chút kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Công Ngọc Hàn Tuyết sẽ hỏi như vậy, do dự một lúc, rồi mới trả lời “Chủ tử, những quan viên này đều là những ngọn cỏ đầu tường, trước kia dùng giết chóc để làm cho bọn họ khuất phục, hiện giờ chúng ta lâm vào hoàn cảnh như vậy, bọn họ….”

“Ừ, ta hiểu rồi, có nghĩa là bọn họ ở lúc ta cường đại, sẽ khuất phục ta, bây giờ ta nghèo túng, bọn họ ước gì ta biến mất đúng không?” Công Lang Hàn Tuyết nói tiếp từ những lời Lang Nhị chưa nói hết, nàng cảm thấy thật sự đau đầu, đây là cái tình huống rắc rối gì.

Da đầu Lang Nhị có chút run lên, thế nhưng đúng là có chuyện như vậy, thành thật gật đầu.

“Khê Liên U, kỹ nam, Nhị Hoàng nữ” từ lúc trên đường mua một ít son phấn bột nước đến bây giờ, trong đầu Công Ngọc Hàn Tuyết luôn hiện lên ba chữ này, nếu muốn vào thành chỉ có thể xuất kỳ bất ý* thôi.

* thể xuất kỳ bất ý: làm ra hành động bất ngờ khi người ta không đề phòng

Đến giữa trưa, mọi việc đã được chuẩn bị xong.

Mà buổi trưa này, nàng cũng đã được chứng kiến sự “ truy đuổi” điên cuồng của một đám nữ nhân háo sắc.

Công Ngọc Hàn Tuyết và mấy người Lang Nhị đều ăn mặc cải trang lẫn trong đội ngũ những nữ nhân háo sắc này.

“Liên U công tử, Liên U công tử….”

“Làm gì, làm gì, mau tránh ra” chỗ thành lâu, bính lính đang kiểm tra nghiêm ngặt nhìn những người nữ nhân điên cuồng này, có chút không kịp phản ứng, mười mấy người phải trông coi một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp.

“Ta muốn gặp Liên U công tử…”

“Đúng vậy, chúng ta muốn gặp Liên U công tử…”

“Ở Dạ Mị lâu, cho dù có nhiều ngân lượng cũng chưa chắc có thể nhìn thấy Liên U công tử, hiện tại có thể được nhìn miễn phí, nó không chừng còn có thể được sờ tay của Liên U công tử…”

……

Trường hợp vô cùng hỗn loạn, khiến cho Công Ngọc Hàn Tuyết cảm thấy lạnh run, quả nhiên vậy, người cổ đại tuy rằng còn hơi rụt rè, nhưng nhiệt tình trong nội tâm vẫn dễ dàng bị kích thích, cũng vì điều này mà hiệu quả không tồi, đây đúng là những điều nàng muốn.