Lúc Lâm Phương Phương tỉnh lại cũng đã là quá trưa. Cô khó khăn mở mắt ra, nhìn xuống thân thể đầy dấu vết tím đỏ, bằng chứng của cuộc yêu cuồng dã tối qua, cô không khỏi đỏ mặt. Đang định mở miệng trách cứ Lâm Dật Phong nằm bên cạnh, cô chợt thấy eo nhỏ xuất hiện thêm một cánh tay vẫn còn ôm chặt mình không rời. Lâm Phương Phương hốt hoảng nhìn sang bên trái giường. Khuôn mặt tuấn mĩ như điêu khắc của Dương Kiến Bang đập vào trong mắt làm cô hoảng hốt. Không thể như thế được, tại sao anh ta lại ở trên cùng một cái giường với cô? Lâm Phương Phương xoay người sang bên phải, là Lâm Dật Phong không sai. Lại nhìn kỹ thân thể trần truồng của cả ba, trong đầu liền oanh một tiếng. Một suy nghĩ làm cô sợ hãi hiện lên trong đầu: cô tối qua là chơi 3P với hai người bọn họ!

“Aaahh!!!!!”

Lâm Phương Phương hét to một tiếng, vội vàng kéo chăn mền che đậy lại cơ thể chi chít dấu hôn của mình, nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Không! Dật Phong của cô không thể nào đối xử với cô như vậy. Tiếng hét chói tay đồng thời đánh thức hai người Lâm Dật Phong và Dương Kiến Bang tỉnh giấc. Nhìn thấy cô nước mắt đầy mặt, đang run rẩy cố gắng dùng chăn che giấu bản thân, cả hai đều là đau lòng không thôi. 

“Phương Phương ngoan, không sao hết! Có anh ở đây!”

Lâm Dật Phong vội vã lên tiếng trấn an. Đáp lại, Lâm Phương Phương chỉ là mờ mịt khóc, tiếng oán trách nức nở từng hồi đứt quãng.

“Tại sao? Tại sao đối với em như vậy?”

Từng câu từng chữ như mũi kim đâm sâu vào lòng hai người. Dương Kiến Bang nhịn không được tiến đến dịu dàng an ủi.

“Em bình tĩnh nghe anh giải thích. Sự việc không phải như em nghĩ đâu, Phương Phương!”

“Đúng vậy, Phương Phương, em bình tĩnh lại đã!”

Lâm Phương Phương hét to, nước mắt vẫn không ngừng rơi trên mặt.

“Anh muốn tôi bình tĩnh như thế nào? Cuối cùng tôi cũng chỉ là thứ đồ chơi các người chuyền tay nhau thôi. Có gì để nói nữa!”

Nghe xong, Lâm Dật Phong lao đến ôm chặt cô vào lòng, bất chấp cô trở nên điên cuồng cào cấu đẩy mình ra xa,, từng câu từng chữ như dao đâm vào tim được anh cố gắng bật ra.

“Em bình tĩnh lại! Tối qua em bị trúng thuốc, nếu không có hai người cùng lên, em nhất định sẽ có chuyện. Anh là không còn cách nào khác, Phương Phương. Anh thà là chết cũng không muốn em xảy ra chuyện gì!”

Vừa nói, vòng lại càng xiết chặt. Lâm Phương Phương nghe xong giải thích, cả thân mình như bị tê liệt, đình chỉ giãy dụa, nhưng nước mắt vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Là ai? Là ai đẩy cô vào tình thế này? Rốt cuộc là ai độc ác như vậy?

Dương Kiến Bang ở bên cạnh chứng kiến tất cả hành động đau khổ của cô, trong lòng cũng là đau đớn không thôi. Cuối cùng thì anh đã rõ ràng, cô là thật sự không còn tình cảm với anh. Nhưng dù là vậy, bắt anh buông tay giờ này anh ngàn vạn lần làm không được.

“Phương Phương, cho anh một cơ hội cùng Dật Phong yêu thương em. Anh nhất định không phụ em thêm một lần nào nữa!”

Khóe miệng Lâm Phương Phương khẽ nở một nụ cười giễu cợt, quay sang Dương Kiến Bang.

“Vậy còn Liễu Thu Thu của anh phải làm sao? Không phải đời này anh yêu cô ta nhất ư?”

Dương Kiến Bang hoảng hốt lao đến ôm lấy cô vào lòng, khóe mắt cay cay, một giọt nóng hổi rơi xuống, chạm vào lưng cô.

“Thời gian trước anh đã dứt khoát với cô ta rồi. Em đừng đuổi anh ra xa nữa, anh hối hận lắm rồi. Van cầu em!”

“Tôi muốn yên tĩnh một mình. Hai người đi ra khỏi phòng đi!”

Hai người Dương Kiến Bang và Lâm Dật Phong cùng nhìn nhau một lúc, tuy trong lòng thập phần không muốn nhưng sau đó cũng ngầm hiểu, đều đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài khép cửa lại. Cô cần thời gian để tiếp nhận việc này, việc các anh có thể làm bây giờ là đi xuống chuẩn bị một bữa ăn thật ngon cho cô lấy lại tinh thần. Suy nghĩ tốt, cả hai đứng lên mặc quần áo rồi xắn tay đi xuống bếp. Cả căn biệt thự hôm nay vắng tanh, người làm ba ngày sau mới quay trở lại. Hai người đàn ông từ xưa đến giờ chưa từng động tay làm bất cứ chuyện gì, thế nhưng hành động ở trong bếp vẫn vô cùng thành thục, phối hợp vô cùng ăn ý. 

Dưới lầu là cảnh đẹp ý vui, hai mĩ nam tử chuyên chú nấu nướng. Còn ở trên phòng lại là một bầu không khí u ám, Lâm Phương Phương vùi mình vào trong chăn tiếp tục khóc to. Cô cần phát tiết hết những ấm ức trong lòng. Tại sao lại là cô? Không phải nữ chính là Liễu Thu Thu sao? Không phải cô ta mới là người sẽ xảy ra quan hệ np với rất nhiều nam chính sao? Vì cái gì lại đến lượt cô rồi? Nếu cô tới quá gần nam chính có phải là cô sẽ bị kết thúc sớm hay không? Cô chỉ muốn sống cuộc sống đơn giản trải qua với nam phụ của mình thôi mà. Ông trời ơi! Càng nghĩ Lâm Phương Phương lại càng khóc to hơn. Thẳng cho đến lúc Lâm Dật Phong cùng Dương Kiến Bang bưng mâm thức ăn tinh xảo thơm ngát vào phòng cô vẫn chưa ngừng khóc. Lâm Dật Phong đau lòng không thôi, chuyện này quả nhiên tổn thương lớn đối với cô, nhưng so với việc cô bị mất cơ hội làm mẹ thân thể tổn thương lợi hại, anh thấy không hối hận quyết định của mình. Đưa tay kéo nhẹ tấm chăn phủ kín đầu cô xuống, Lâm Dật Phong nhẹ giọng dỗ dành.

“Phương Phương ngoan, đến ăn một chút, cả tối hôm qua em chưa hề ăn gì rồi!”

Lâm Phương Phương ngước cặp mắt đã sưng đỏ lên vì khóc của mình nhìn hai người trước mặt không trả lời. Dương Kiến Bang từ lúc nào đã cầm sẵn trên tay một cái khăn ướt, cúi xuống dịu dàng lau sạch nước mắt trên mặt cô.

“Cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng minh với em anh là thật lòng!”

“Việc này tuy có chút khác thường, nhưng bọn anh là tự nguyện cùng nhau chăm sóc em, tuyệt đối không xem em là đồ chơi. Em chỉ cần thử tiếp nhận, chắc chắn sẽ không hối hận!”

Cả hai mỗi người một câu, dùng hết khả năng biện luận để thuyết phục Lâm Phương Phương. Sau một lúc lâu, tuy cô vẫn im lặng không nói gì, nhưng ít nhất cũng ngừng khóc và chịu đứng dậy ra ghế ăn cơm. Hai chân vừa bước xuống giường, cả người Lâm Phương Phương nhuyễn xuống suýt ngã, một dòng chất lỏng màu trắng đục từ hạ thân chảy xuống ướt cả hai đùi, hoa huy*t bây giờ mới phát hiện ra đau rát khó chịu. Cái này cũng khó trách, tối qua cả ba người điên cuồng như vậy, Lâm Phương Phương nét mặt u oán nhìn sang hai người đối diện. Lâm Dật Phong và Dương Kiến Bang cùng một vẻ mặt biết lỗi tiến đến, một người nhanh chóng bế cô đi vào phòng tắm, người còn lại vội vàng đi tìm thuốc mỡ.

Dương Kiến Bang đặt cô vào bồn tắm, hành động cẩn thận như nâng đỡ trân bảo. Cả người Lâm Phương Phương ngâm vào trong nước ấm, đau xót được đẩy lui rất nhiều, bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng của anh cẩn thận tẩy rửa thân thể cho cô. Lâm Dật Phong đi vào bên trong, dưới ánh đèn nhà tắm nhìn từng dấu hôn nổi bật trên thân thể trắng ngần của cô, ánh mắt khóa chặt, đứng yên không nhúc nhích. Dưới tình huống bị hai nam nhân nhìn thấy toàn bộ có thể trần truồng của mình, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phương Phương đỏ bừng, quay đầu sang một bên, nhắm chặt hai mắt. 

Ánh mắt Dương Kiến Bang cũng dần trở nên si mê, bàn tay di chuyển xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô. Lâm Dật Phong cũng nhanh chóng thoát đi quần áo vướng bận trên người, tiến vào bồn tắm ôm lấy Lâm Phương Phương từ phía sau, môi mỏng khẽ in lên cổ cô một nụ hôn dài rồi từ từ trượt xuống xương quai xanh. Chờ đến khi Dương Kiến Bang cũng hoàn toàn khỏa thân đi vào trong, Lâm Dật Phong đã áp Lâm Phương Phương dưới thân triền miên hôn liếm, hai người môi lưỡi quấn quít, chốc chốc một vài tiếng thở gấp phát ra từ miệng Lâm Phương Phương bay vào tai Dương Kiến Bang làm nam căn phía dưới sau một đêm hoạt động cật lực lại một lần nữa đứng thẳng, anh nhẹ nhàng đến bên cạnh ôm sát cô, bàn tay cũng không yên phận mà di chuyển khắp người cô đốt thêm lửa nóng. Lâm Phương Phương vừa cảm thấy ngượng ngùng lại vừa cảm thấy kích thích khó nhịn, hai bên đùi là hai cự vật to lớn nóng hổi liên tục cọ cọ, khắp người là bàn tay của hai mĩ nam không ngừng vuốt ve dụ dỗ, bên tai vang lên giọng nói êm dịu đầy ma hoặc như muốn kéo cô cùng chìm sâu vào bể dục vọng không lối thoát.

“Bảo bối, em thật là đẹp!”

“Mèo nhỏ, anh thật yêu chết em!”

Ngay sau đó, Lâm Dật Phong lật người quay trở lại phía sau lưng Lâm Phương Phương, tựa người nửa ngồi vào thành bồn tắm, đem cô đặt lên đùi mình, cánh tay để ở phía dưới hơi dùng sức nâng cô lên, hai tay đem cặp chân dài thẳng tắp của cô kéo sang hai bên làm chỗ tư mật của cô hoàn toàn hiện rõ trước mắt Dương Kiến Bang. Hai cánh hoa bây giờ không còn phấn nộn hồng hào nữa, sau một đêm liên tục bị giày vò đã chuyển thành màu đỏ au, gần phía trên là những sợi tơ đen nhánh còn vương chút nước, hạ thân tỏa ra thoang thoảng mùi nữ nhân nhẹ nhàng mà ngọt ngấy. 

Dương Kiến Bang dùng tư thế nửa quỳ, đưa tay trợ giúp Lâm Dật Phong đỡ lấy phần mông tròn trĩnh, sau đó không chút chần chờ há miệng ngậm lấy đóa hoa ướt đẫm, đầu lưỡi cũng thuận thế đưa vào bên trong tìm tòi, tay còn lại lúc mạnh lúc nhẹ xe nắn hạt trân châu phía trên. Ở đằng sau, Lâm Dật Phong không ngừng hôn liếm vành tai nhỏ bé, lưỡi anh cũng thi thoảng đưa vào bên trong khuấy đảo, phía dưới kẽ mông cô, nam căn cứng rắn chậm rãi ma sát. Trong phòng tắm vang lên tiếng hôn hít, liếm mút chậc chậc cùng tiếng nữ nhân vì kích tình mà rên rỉ yêu kiều. Lâm Phương Phương theo bản năng hé môi anh đào nức nở.

“Đừng...ưm… không được… Phong..em không muốn…”

“Nói anh nghe, em không muốn cái gì?”

Lâm Dật Phong thổi khí nóng vào tai cô, cất giọng ma mị dụ dỗ. Lâm Phương Phương ủy khuất kêu nhỏ.

“Ưm..ah..em không muốn anh.. ưm”

“Không muốn anh làm gì? Bảo bối, em không nói rõ làm sao anh biết?”

“Ô ô.. Em không muốn anh.. Hôn chỗ đó... bên trong em...ưm..ưm”

Lâm Dật Phong đưa mắt ra hiệu cho Dương Kiến Bang. Trong nháy mắt, Dương Kiến Bang liền hiểu ý, quỳ thẳng lên, cầm cự long nhẹ nhàng ma sát bên ngoài, sau khi thấm ướt phần đầu, anh liền chậm rãi đưa vào bên trong từng chút từng chút một, bàn tay vân vê viên trân châu vẫn không dừng lại. Lối vào đang trống rỗng, ngứa ngáy như ngàn vạn con côn trùng cắn phá trong phút chốc được lấp đầy. Cự long vừa vào bên trong cũng lập tức được hai vách thịt hai bên siết chặt, cảm giác ấm nóng chặt chẽ, quả nhiên là dục tiên dục tử, Dương Kiến Bang không khỏi gầm nhẹ.

“Ah.. bảo bối, thả lỏng một chút. Cắn chặt như vậy là muốn làm đứt anh sao?”

“Ưm.. Đừng...đừng nói nữa...ưm..ưm”

“Vậy nói cho anh nghe, là ai đang thao em, bảo bối?”

“Ô ô… là anh...Kiến Bang..ưm..là Kiến Bang anh đang thao em..ưm..a.a..a…”

d*m thủy theo va chạm của hai người chảy ra ngày càng nhiều, ướt đẫm cả hai đùi Lâm Dật Phong. Động tác không nhanh không chậm, Lâm Dật Phong đưa một bàn tay quệt một chút chất lỏng trơn trượt lên ngón tay, sau đó nhẹ nhàng ma sát bên ngoài đóa hoa cúc, đến khi cảm giác có chút co dãn, anh vươn tay lấy thêm chút nữa, lại tiếp tục vừa ma sát vừa thử đưa ngón tay vào bên trong, mô tả động tác ra vào như lúc anh dùng cự long chiếm đoạt hoa huy*t của cô. Lâm Phương Phương vẫn đang chìm trong chuyển động của Dương Kiến Bang, hoàn toàn mất cảnh giác, kể cả khi Lâm Dật Phong thử đưa cự vật của mình đi vào nơi cúc huyệt cô cũng chưa phát hiện, thẳng cho đến khi anh dứt khoát đẩy một cái, đem toàn bộ cự long vùi sâu vào đó, cảm giác đau xé mới làm cô tỉnh lại, thất thanh la lên.

“Không được, Phong, anh.. đi ra ngoài cho em. Đau… đau quá!”

Đồng thời, hai giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, Lâm Phương Phương đáng thương òa lên khóc, bộ dáng ủy khuất vô cùng. Dương Kiến Bang nhìn thấy không khỏi đau lòng, dừng lại động tác, cúi xuống hôn lên môi cô, cùng lúc Lâm Dật Phong bắt đầu lặp lại hành động kích thích những nơi nhạy cảm trên người cô, anh liếm nhẹ từ vành tai xuống đến bờ vai mềm, nhỏ giọng dụ hoặc, thổi khí bên tai.

“Ngoan, rất nhanh em sẽ thấy thoải mái, bảo bối!”

Dương Kiến Bang phía trước không ngừng thả xuống từng nụ hôn nóng bỏng, đem hạt đậu đỏ trên ngực cô vào giữa hai răng nanh xiết nhè nhẹ, bàn tay còn lại dịu dàng xoa nắn phía bên kia, cự vật vùi trong hoa huy*t lại chầm chậm di chuyển. Từ trong cơn đau, Lâm Phương Phương lại bị hai người đàn ông trước sau không ngừng kích thích, liền cảm giác được nỗi đau dần chìm xuống, vô thức lại hòa vào nhịp điệu của hai người, mở miệng tiếp tục rên rỉ. 

Thấy cô đã không còn đau nữa mà đã bắt đầu nhập cuộc, Lâm Dật Phong mới nhẹ nhàng di chuyển hông, đem cự vật của mình xâm chiếm cúc huyệt của cô. Lâm Phương Phương cùng lúc bị hai cự vật trước sau xâm nhập, chỉ cách một lớp màng mỏng, so với miêu tả trong truyện lúc trước cô từng đọc quả thật chỉ có hơn chứ không hề kém. Từng tế bào trong người như run lên theo từng nhịp ra vào, mười đầu ngón chân, ngón tay như bị điện giật, cảm giác trống rỗng rồi nhanh chóng được lấp đầy khiến khoái cảm trong người như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Bỗng cô kêu lên một tiếng nho nhỏ. 

“Không được… em muốn tiểu ra… Phong, em không được...ưm..ưm”

“Bảo bối, em muốn thì cứ tiểu ra, không ngại!”

“Không...ân..ưm, các anh dừng lại cho em...ưm”

Hai người không những không nghe lời dừng lại mà động tác trước sau ra vào càng thêm cuồng dã. Lâm Phương Phương chịu thêm một lúc nữa thì cả người đột nhiên căng lên, sau đó không ngừng run rẩy, tử cung cùng cúc huyệt đồng thời mãnh liệt co bóp, một dòng nước ấm nóng bên trong tử cung xối thẳng lên thân nam căn to lớn của Dương Kiến Bang không ngừng. Kích thích quá mức bạo liệt, rốt cuộc hai người đàn ông cũng không thể cầm cự thêm nữa, cùng nhau sáp thêm vài chục cái nữa rồi đồng thanh gầm lên một tiếng, hai dòng tinh dịch trắng đục như sữa mạnh mẽ bắn vào bên trong nơi sâu nhất của cô. 

“Ah..a...a tiểu yêu tinh, cái miệng nhỏ của em làm bọn anh thật sướng thật chặt...ân..a…”

Qua cao triều, Lâm Phương Phương mắc cỡ muốn độn thổ, đem đầu chôn chặt vào ngực Dương Kiến Bang phía trước. Ô ô, cô cư nhiên đi tiểu trước mặt hai người đàn ông này, sau này cô tuyệt đối không cần gặp người nữa. Lâm Dật Phong cùng Dương Kiến Bang thấy vậy sủng nịch mỉm cười, đưa tay vuốt tóc cô dịu dàng nói. 

“Bảo bối, không phải là tiểu tiện, đây là em đạt cao trào. Bọn anh có thể làm cho em đạt được đến cao trào, quả thật rất cao hứng!”

Lâm Phương Phương vẫn không nói gì, một bộ dáng đà điểu nhắm mắt lại, cái đầu nhỏ khẽ lắc. Không cần a, cô không muốn nghe nữa, hai người các anh thật xấu!

Cả ba người mất hơn một tiếng đồng hồ mới tẩy rửa sạch sẽ, Dương Kiến Bang ôm chặt Lâm Phương Phương cả người mềm nhũn không còn chút sức ra ngoài phòng. Lâm Dật Phong phụ trách đút từng miếng nhỏ vào miệng cô, kiên nhẫn như dỗ dành tiểu hài tử, cho đến khi xác định cô đã ăn no mới hài lòng đặt cô xuống giường, sau đó mới cùng Dương Kiến Bang, hai người bắt đầu bữa ăn đầu tiên trong ngày.