""Cha"" Lâm Nhược Linh lên tiếng, tính đi tính lại vẫn không nghĩ đến sự xuất hiện của Lâm Ân Thiên, nhưng cô cũng không phải không nghe thấy, lúc nãy, Lâm Ngân Ngân nói như vậy là có ý gì?

""Cha, con lúc nãy là vì nhất thời hồ đồ, cha biết đó khi chị còn ở nhà dù cho chị cho mắng nhiếc hay đánh đuổi con con cũng không dám lên tiếng nhưng vừa này là vì con gái nhất thời kích động với lại Ngân Ngân thấy hơi mệt nên Ngân Ngân mới nói vậy, cha là con không tốt, con không nên...hức...nói vậy....hức......với chị""Lâm Ngân Ngân quay sang nhìn Lâm Ân Thiên đôi mắt ngập nước một bộ dáng mất mát.

""Nếu đã như vậy thì Lâm Nhược Linh à con cũng nên tha lỗi cho nó, dù dì Ngân Ngân nó cũng là em gái của con mà""Lâm Ân Thiên thấy con gái mình như vậy cũng không đành lòng.

""Cái gì Lâm Nhược Linh đánh đập cô ta""

""Trông thật tội nghiệp""

""Ruốc cuộc chuyện là thế nào""

Hai cha con bọn họ người nói người diễn làm cô không khỏi bật cười. Lâm Ngân Ngân cô diễn giỏi như vậy sao cô không đi lấy giải Oscar luôn đi, chỉ một vài câu nói đã đổi trắng thay đen, người tài như cô đúng là hàng hiếm á~. Cô đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng""Cha à, dù sao cũng là không cố ý mà, con đã trách em ấy đâu. Vả lại, khi còn ở nhà, sao con có thể không nể mặt cha mà đánh mắng em ấy được. Em ấy là con gái cưng của cha mà!""cô cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối sau đó giả vờ nấc nhẹ như sắp khóc.

""Con nói gì vậy, con và Lâm Ngân Ngân đều là con gái của cha mà""Lâm Ân Thiên nôn nóng lên tiếng

""Cái gì mà như nhau, tôi thấy đúng là cưng chiều Lâm Ngân Ngân hơn mà""

""Bảo sao, cùng là con nhưng một người thì ra khỏi nhà một người thì ở lại""

""Đúng là, thật không thể tin nổi, cha nào lại như vậy""

""Cái cô Lâm Ngân Ngân kia trông có vẻ hiền hòa mà lại đi nói chị mình như vậy, đúng là không nên nhìn người bằng vẻ ngoài mà""

Từng lời, từng lời nói truyền tới làm Lâm Ân Thiên tức giận tới cực độ, hôm nay là ngày đầu tiên ông bị mất mặt đến như vậy, những lời đó làm Lâm Nhược Linh không khỏi cười thầm, không uổng công cô diễn một màn kịch lớn như vậy a~

""Ngân Ngân không khỏe, ta đưa Ngân Ngân về trước đây""Nói xong Lâm Ân Thiên bước tới dìu Lâm Ngân Ngân đứng dậy, đi thẳng về phía cửa ra về.

----------------------------------------------------------

Sau bữa tiệc hôm đó cô cũng không gặp Lâm Ngân Ngân nữa, mà tốt nhất là đừng gặp nếu không lại không biết tại sao mà chết a~

""Giám đốc, xảy ra chuyện lớn rồi, bảng thiết kế hợp tác với Hoàng Đức vừa bị trả lại vì trong quá trình hợp tác công ty mình đã quy phạm bản quyền, bản thiết kế chưa được phát hành đã bị tung trên mạng bây giờ phải làm sao đây Giám đốc"" trợ lý Bạch hớt hải chạy vào phòng báo cáo

""Cái gì, tại sao lại như vậy, ai là người phụ trách hợp đồng này""Lâm Nhược Linh lên tiếng

""Là phó phòng thiết kế-Diệp Vũ Hi""

""Gọi cô ta lên đây cho tôi. Nếu đã đăng lên cũng tốt, lấy ảnh đã đăng phát hành theo quy mô lớn, đồng thời làm ảnh quảng cáo cho dự án lần này của công ty, còn về bản thiết kế thì thiết kế lại một đợt với chủ đề cũ, nhưng số lượng lớn cho tôi, mọi việc hoàn thành trong thời gian nhanh nhất có thể, chúng ta sẽ làm một case lớn để chúc mừng ngày công ty tròn 1 tuổi, liên hệ lại với Hoàng Đức và hẹn gặp mặt Hoàng tổng cho tôi""

""Vâng""

Nói xong trợ lý Bạch bước ra khỏi cửa phòng, chỉ còn một mình Lâm Nhược Linh, cô lấy trong ngăn kéo bàn một chiếc laptop mới, mở máy, ngón tay thon dài nhanh chóng đánh vào bàn phím dãy số, lập tức màn hình hiện lên dòng chữ ""Kết nối thành công với M-5268383, nhấn chọn"", cô tiếp tục đánh vào một dòng chữ khác, bỗng từ máy tính phát ra giọng nói của một người phụ nữ đang trò chuyện với một người phụ nữ khác

""Vũ Hi""

""Chị""

""Em làm như vậy không sợ cô ta biết được sao""

""Chị, đây là em đang trả thì cho chị đó, chị cũng biết cô ta năm lần bảy lượt làm chị em mình mất mặc, không dạy cho cô ta một bài học thì cô ta sao có thể biết thế nào là trời cao đất dày""

""Nếu như cô ta biết nhất định sẽ không tha cho em, em lại dám đăng case lên mạng""

""Chị yên tâm, em đã thu dọn xong rồi, cô ta có tài mấy cũng không thể nào tra ra""

-------------------------------------------

""Trong con người tôi tồn tại hai người, một ác một thiện. Bạn có thể nói tôi không tốt, quá lạnh lùng nhưng bạn đã sai, con người của tôi không phải do tôi quyết định mà người quyết định nó chính là bạn, bạn như thế nào để tâm hồn độc ác của tôi bộc phát cũng như bạn đối xử với tôi ra sao để sự hiền dịu của tôi lên tiếng. Đó chính là vấn đề""