Căn phòng màu hồng thân thuộc, ánh sáng len lỏi chiếc cửa sổ nhỏ, trên giường, thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn với đôi má ửng hồng nhẹ nhàng mở con ngơi nặng trĩu. Vẫn là trần nhà quen thuộc này, cô chính là đang ở nhà, vừa định ngồi dậy nhưng lại phát hiện toàn thân nặng trĩu

"Tiểu thư, người tỉnh rồi"Từ bên ngoài, cô hầu gái khoản trạc tuổi cô, bước vào

""Cô là?" Lâm Nhược Linh lên tiếng hỏi

""Tôi là người hầu của Lâm gia nhưng mấy ngày trước thiếu gia vừa ra nước ngoài, người không yên tâm nên bảo tôi tới đây chăm sóc cho cô"Cô gái hầu thành thật đáp

""Tôi đã ngủ bao lâu"Cô chỉ nhớ lúc đó cô đang ở trên thuyền rồi đột nhiên ngất xỉu, còn nhưng chuyện còn lại....., có lẽ Trần Vũ đã đưa cô về nhà, anh ấy ra nước ngoài rồi sao?, tại sao lại không nói cho cô một tiếng.Điều cô nghe được lúc đó, chắc là ảo giác thôi! Cô cuối cùng là đang chờ mong điều gì?

"Đã 3 ngày rồi ạ"

"Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi"

"Vâng ạ"

"Phải rồi, Trần thiếu gia nói tiểu thư tỉnh dậy hay đưa cho người cái này" Cô gái hầu bước tới bên cạnh cô, lấy trong túi ra một bức thư đưa cho Lâm Nhược Linh

"Um""

Cô nhẹ nhàng mở bước thư ra, từ trong những dòng chữ nắn nót dần hiện ra

"Nhược Linh,

Thật ra, hôm đó, có lẽ em đã nghe được hoặc có lẽ là không, nhưng dù như thế nào anh vẫn muốn nói, Nhược Linh anh muốn em biết tình cảm của anh, dù kết quả có như thế nào anh vẫn đợi, em không cần ngại với lời từ chối vì em vẫn có thể coi anh như anh trai của mình. Anh đi công tác có lẽ 2 tháng nữa sẽ trở về hoặc....không, em phải chăm sóc tốt cho bản thân. Điện thoại anh luôn mở đợi em, câu hỏi đó anh vẫn chờ em hỏi. Nhược Linh, mùa thu tới rồi có lẽ sẽ rất ấm áp nhưng có lẽ sẽ có mưa. Nhược Linh bây giờ rất tốt, không cần thay đổi quá nhiều thứ, anh sợ mình lại phải hối hận (t/g: ai hiểu được câu nói ám chỉ gì đâu nhỉ?)"

Bức thư dần được khép lại, người con gái ngây ngốc đến thẫn thờ, khuôn mặt tươi tắn bỗng chốc đẫm nước mắt, bờ môi nhẹ nhàng nở nụ cười hoàn mỹ đến khó tả. Mai Linh nói đúng anh ấy đã nhận ra từ lâu cô không phải Lâm Nhược Linh, anh ấy luôn chờ đợi câu hỏi từ cô nhưng cô lại ngu ngốc không biết gì, có lẽ không quan tâm quá nhiều thứ, hạnh phúc của cô từ bao giờ phụ thuộc vào những thứ như vậy. 

Căn phòng ngập chìm trong không khí tĩnh lặng, từ chiếc điện thoại hiện dòng lên tin nhắn, người nhận Trần Vũ với tin nhắn vừa được gửi đi mang tên"I MISS YOU"