*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau 30 phút cuối cùng Lâm Nhược Linh cũng chọn được một bộ váy thích hợp, bởi do thân chủ lúc trước là diện phong cách gợi cảm nên trong tủ đồ của cô đa phần là quần áo cắt xẻ táo bạo, tìm mãi cô mới chọn được một chiếc váy chữ A với màu trắng tinh khuyết vừa ý, tuy nhìn đơn giản nhưng lại thanh lịch cũng không kém gợi cảm, đây là chiếc váy đơn giản nhất trong cả một tủ đồ của thân chủ a~, cô từ khi đến đây luôn diện đồ công sở để đi làm lại không nhìn tới đống đồ kia, nay lại....., hazzz không được, cô nhất định phải thay cái tủ đồ này a ><

Đảo Hải Vinh chia thành 3 phần nhỏ, Hải Linh là nơi cô đang ở, cũng là nơi dành cho quý tộc, tiếp theo đó là Hải Vân và Hải Chu  là nơi cư dân sinh sống, không khác gì đất liền, Hải Vân và Hải Chu là 2 khu đô thị tấp nập, to lớn. 

Bước ra khỏi nhà, Lâm Nhược Linh cùng Trần Vũ tiến về phía Hải Vân, cùng nhau đi dạo và mua ít đồ cho cô. Hôm nay quả là một ngày tốt a~, cô mua được rất nhiều quần áo và đồ trang sức, lại phải làm hại Trần Vũ vừa làu bàu vẫn xách đồ giúp cô >< (t/g: tiện lợi ghê)

Khoảng 6h tối cô mới trở lại biệt thự,vừa hay nhận được điện thoại của Lâm gia gia, ông nói bạn quá cố của ông cũng đang ở đây, hôm nay là buổi thọ tiệc của bà ấy nhưng ông lại không thể tới được, ông muốn nhờ cô thay mặt ông tới dự, lại còn nói bà ấy là bạn thân của bà nội cô, bây giờ nếu cô tới bà ấy sẽ rất vui, cô cũng là không thể không đồng ý a~

Đứng trước cửa căn biệt thự, cô hơi ngạc nhiên bởi do đa phần những người lớn tuổi thường theo đuổi phong cách đơn giản với lối kiến trúc đậm chất cổ, nhưng căn biệt thự này lại theo đuổi kiến trúc Pháp rõ phần

Lâm Nhược Linh vừa bước vào thu hút không ít ánh nhìn hướng về. Hôm nay cô khoác trên mình chiếc váy màu ngân nhạt với mái tóc tùy ý buông xõa làm tôn lên nước da mịn màng của cô, không sai, đây chính là chiếc váy mà mẹ đã tặng cho cô

Theo cô nhớ thì chủ của căn nhà này là Vân Ánh Hiên, bà ấy là một người tài năng với khối tài sản khổng lồ khi vừa mới 18 tuổi. Nguyên tác cũng là không có nhắc nhiều về bà, chỉ nói chồng bà đã qua đời và một đứa con trai nay là chủ tịch Hứa thị nhưng cậu ta lại rất khi về thăm bà.Nghĩ kĩ thì không biết anh trai cô bây giờ thế nào rồi, cô bây giờ phải làm gì đây, có nên tìm cách trở về hay không?, tại sao cô lại chần chừ như vậy?

""Em không sao chứ!"" Trần Vũ vừa thấy cô suy nghĩ một thoáng buồn bã, lo lắng hỏi

""Um, không sao""