Bên ngoài khu tập nhảy

“Chị, bây giờ về đi, em mỏi lắm rồi!” Thiên Tình nũng nịu nói. Cô hiện tại rất nhớ cái giường thân yêu của cô

“Em về trước đi, chị sẽ về sau. Sắp tới công ty sẽ tài trợ cho một bệnh viện nhi nên cần phải đến đó”

“Vậy em bảo A Đình chở chị đi!”

Liên Mỹ, lắc đầu, thầm thở dài: “Chị tới đó một mình là được rồi, không cần phiền A Đình. Em mau về ngủ đi!”

Nghe vậy, Thiên Tình đành về một mình, dù sao có thuyết phục thêm thì cũng không có ích gì. Cô mới tập nhảy thôi đã thấm mệt rồi, sao mà Liên Mỹ có thể vừa quản lý công ty, lại làm thêm nhiều việc khác được? Liên Mỹ, chị cố gắng nhiều như vậy rốt cuộc vì cái gì?

Liên Mỹ trên tay cầm đôi giày cao gót, hai chân lấm lem đất, trên đầu lộ những tầng mồ hôi mỏng

Phù, cuối cùng cũng tới nơi, mệt chết cô rồi! Lý do để cô đi bộ tới đây là để… giảm cân! Nếu như nhờ A Đình thì cô sẽ bị phụ thuộc quá nhiều, rồi làm sao có thể mặc vừa bộ y phục đây?

Liên Mỹ ai oán nhìn đôi giày cao gót thủy tinh, thầm chửi rủa tại sao cô lại mang đôi giày này. Nhưng bây giờ cũng không quan trọng nữa rồi, điều cô mong đợi nhất cuối cùng cũng đã đến!

Bệnh viện này bề ngoài trông cũng rất lớn và sạch đẹp, Dương gia đầu tư vào đây cũng một phần để đánh bóng tên tuổi, hơn nữa, cô chọn bệnh viện này một phần vì muốn giúp đỡ mấy đứa bé

“Cô Dương? Sao cô lại ở đây?” Một người đàn ông trung niên tới bắt chuyện với Liên Mỹ

Liên Mỹ mỉm cười nhàn nhạt, bắt tay với người đàn ông đó : “Chào ông Lý, tôi đến đây để tham quan bệnh viện”

“Vậy sao, mời cô vào trong!”

Tuy tên giám đốc Lý ăn nói rất lịch sự, tôn trọng Liên Mỹ nhưng nào có ai tin rằng ngay từ khi thấy Liên Mỹ đôi chân lấm lem bùn đất, ông suýt chút nữa tưởng cô là ăn xin mà đuổi đi. Thật may vì ông kịp chú ý tới cái váy hàng hiệu mà Liên Mỹ đang mặc, nếu không thì ông đã suýt chút nữa hủy đi một món hời cho chính mình rồi

“Cô Dương… sao cô không đi giày?”

Liên Mỹ nghe ông ta nói vậy, ngượng ngùng nói: “Chỉ là đi không quen thôi. Nên bỏ ra thì hơn”

Tên giám đốc Lý cười to, một cái cười rất sảng khoái. Ông ta biết cô từ khi bố cô, Dương Nhất Minh thông báo trên khắp các mặt báo lớn. Có thể nói, Liên Mỹ giờ này hiện còn có biệt danh là Cinderella. Thay vì gặp hoàng tử của đời mình thì cô lại may mắn đoàn tụ với bố mình rồi sống một cuộc sống giàu có. Đúng là giống như bị tạo hóa trêu đùa vậy! Nhưng đó không phải là lí do để tên giám đốc Lý cười. Ông cười vì sự ngây thơ, có chút quê mùa của cô. Dù hiện giờ là thiên kim, nhưng có thể tùy tiện để chân mình lấm bẩn vì không quen? Đúng là rất khác so với nhiều tiểu thư giàu có khác mà ông thường gặp

Liên Mỹ thấy giám đốc Lý cười vậy, trong lòng có chút không thoài mái, nhưng cũng không quá để tâm nhiều. Đối mặt với mấy người kiểu này, cô sớm đã có cách khiến họ phải câm miệng

Vào đến phòng làm việc, Liên Mỹ không ngần ngại vào vấn đề: “Giám đốc Lý, e rằng lần này số tiền tài trợ sẽ không còn được như dự kiến”

Tên giám đốc Lý nghe thấy tin dữ, sắc mặt lập tức tái mét, lúng túng nói: “ Cô Dương, e là cô có hiểu lầm gì với tôi rồi?” Ông ta sợ vì vừa nãy ông lỡ cười cô, làm cô phật lòng nên rút tiền tài trợ

Liên Mỹ: “Giám đốc Lý, người hiểu lầm phải là ông rồi. Tôi cũng chưa đề cập tới chuyện ông đang muốn nói. Hơn nữa, Dương gia không phải cây ATM để ông bòn rút!”

Giám đốc Lý sợ sệt, trên trán lộ tầng mồ hôi. Hắn rút khăn tay, vội vàng lau mồ hôi rồi tiếp tục van xin: “Cô Dương, mong cô nghĩ lại, chuyện tài trợ này đều có lợi cho hai bên. Cô có thể đánh bóng tên tuổi cho công ty, tôi có tiền để tu sửa bệnh viện này. Chúng tôi rất muốn nhập thêm máy móc để hỗ trợ các bé, lẽ nào cô nỡ để mấy đứa trẻ này thiệt thòi?”

Ông cố tình đưa mấy đứa trẻ ra làm lí do. Bệnh viện này từ lúc trước đã đứng ra mở chương trình chữa bệnh miễn phí dành cho mấy đứa trẻ mắc bệnh nặng, hoặc là cô nhi không có tiền chữa bệnh. Ông không tin khi ông nói ra, Liên Mỹ có thể nhẫn tâm rút tiền tài trợ

Liên Mỹ thấy bộ dạng luống cuống của tên giám đốc, trong lòng thầm cười lạnh. Hừ, muốn cô mắc bẫy?

Liên Mỹ cười nhạt, nói: “ Có lẽ ông thật sự không hiểu ý tôi rồi. Ý tôi là tôi công khai giảm tiền hỗ trợ cho bệnh viện, nhưng sẽ tài trợ riêng cho mấy đứa trẻ. Vậy nên, ông đừng hòng lấy được một đồng từ Dương gia!”

Ha, đúng là ngu ngốc mới tài trợ nhiều tiền cho cái bệnh viện này. Nếu cô ném càng nhiều, thì số tiền mà tên giám đốc này ăn càng lớn. Chi bằng trực tiếp hỗ trợ các thiết bị hiện đại cho bệnh viện mà không thông qua tên này. Như vậy, đừng nói là ăn bớt, một đồng cũng không lấy được

Tên giám đốc mặt mày tái mét, thần sắc không ổn định. Lẽ ra số tiền lần này lên tới 200 vạn, ông có thể đem cất túi không dưới con số 100 vạn, còn 100 vạn có thể vừa tu sửa bệnh viện, lại mang tiếng thơm cho chính mình. Nhưng bây giờ, tất cả toan tính lúc trước đều tan thành mây khói. 10 phút trước, ông còn cười khinh thường cô gái đang ngồi trước mặt này, mà hiện tại ông không thể nhìn thẳng vào mắt cô ta nữa rồi. Ông đã hoàn toàn bị cô nắm thóp!