Biểu cảm của La Tinh Tinh không thoát khỏi đôi mắt trong veo của Đường Ninh, cô nở nụ cười, nói: "Nếu như không có chuyện gì...Vậy tớ đi trước...".

Thế nhưng cô còn chưa nói hết, liền thấy một âm thanh vang lên sau lưng cô.

"Ninh Ninh."

Không chờ Đường Ninh quay đầu lại, cả người cô ngã vào một vòng tay. Đường Ninh nhìn qua bả vai mình, mắt phượng ngước lên liền nhìn thấy anh ta.

"Đừng nhìn anh như vậy, anh cũng biết xấu hổ đấy”. Mạc Cách cười hì hì đầy vô tội nhưng vẫn ôm cả người cô. Anh ta đưa đôi mắt hẹp dài của mình nhìn về phía La Tinh Tinh, tròng mắt sáng ngời, "Ồ? Đây là bạn học đến cùng Ninh Ninh sao?"

"Cách, chớ làm loạn. Tinh Tinh đang cùng ba cô ấy tiếp đãi một vị khách vô cùng quan trọng. Anh không thể tuỳ tiện đem lôi kéo cô ấy như vậy em sẽ cảm thấy rất có lỗi”. Đường Ninh cười nói.

La Tinh Tinh nghe được lời nói của Đường Ninh, hướng Mạc Cách mỉm cười gật đầu. "Xin chào em tên là La Tinh Tinh, là bạn tốt của Ninh Ninh tình cờ gặp cô ấy ở đây”. Vừa rồi cô còn nghĩ bản thân mình thật may mắn nhưng giờ lại bị Đường Ninh chặn lại. Cô cứ nghĩ Mạc Cách xuất hiện sẽ phá vỡ cục diện rối rắm của cô lúc này.

"Thì ra là vậy”. Mạc Cách mỉm cười thân thiện, sau đó đưa tay ra,"Xin chào, tôi là Mạc Cách”.

La Tinh Tinh đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay Mạc Cách thể hiện tư thái tự nhiên phóng khoáng nụ cười nở trên môi đáp trả:" Rất hân hạnh được quen biết anh”.

Mạc Cách trong mắt lộ ra mấy phần tán thưởng nhưng anh ta cũng chẳng muốn thể hiện ra, nhìn về phía Đường Ninh, nói: "Tĩnh vừa gọi điện thoại cho anh thông báo mọi người đã đến đông đủ chỉ còn thiếu anh và em thôi”.

La Tinh Tinh nghe thế, hướng hai người trước mặt cười nói:"Ba ba tớ hẳn đang tìm tớ, tớ cũng phải đi đây. Ninh Ninh, ngày mai gặp nhau ở trường nha”.

Đường Ninh cười gật đầu,"Tất nhiên rồi”.

Mạc Cách nhìn theo La Tinh Tinh đi vào khách sạn không nhịn được huýt một tiếng sáo tán thưởng,"Đại học Z có nhiều mỹ nhân như thế nữa không?"

"Tuy rằng dung mạo anh tựa Phan An nhưng cô ấy sẽ không để ý anh đâu."

"Tại sao?"

"Bởi vì cô ấy thích Tĩnh”. Đường Ninh chậm rãi nói.

Trong lòng La Tinh Tinh lúc nào cũng chỉ có Ngạn Tĩnh, thế nhưng thật kì lạ tại sao La Tinh Tinh lại thích Ngạn Tĩnh đến vậy? Đường Ninh cau mày, cô chỉ nhớ rõ La Tinh Tinh yêu Ngạn Tĩnh đến chết đi sống lại còn vì sao La Tinh Tinh thích Ngạn Tĩnh cô lại không nhớ rõ. Chìm trong suy nghĩ, Đường Ninh bỗng cau mày nhìn về phía bả vai đang bị ai kia nắm giữ, mở miệng nói:"Bỏ tay của anh xuống!".

Mạc Cách trên mặt vẫn mang theo nụ cười, đưa tay bỏ xuống nhưng nháy ra ra hiệu cho Đường Ninh vòng vào tay hắn, cùng nhau tiến vào sảnh,"Thời điểm như thế này tất nhiên là phải có mỹ nhân đi cùng mới đúng!"

"Sẽ không phải là dành lấy hết sự chú ý của người khác đấy chứ?" Đường Ninh đưa tay luồn vào khuỷu tay của Mạc Cách, cười hỏi ngược lại.

"Tu Văn sẽ không để ý đến điều này đâu mà hai ta cũng không thể đạt đến trình độ chói lọi đó? Các thiếu nữ yêu thích Tu Văn sớm đã xem hai chúng ta là người thừa. Nhưng Tĩnh sợ rằng sẽ đánh cho anh một trận”. Mạc Cách cùng Đường Ninh như hai người cao quý đến từ hoàng tộc kiêu ngạo tiến vào khách sạn, đến trước cửa thang máy.

Đường Ninh nghe được những lời nói của Mạc Cách chỉ cười. Cửa thang máy mở ra, hai người cùng sánh đôi tiến vào. Mà lúc này, một người lẽ ra không nên có mặt ở đây lại đứng chỗ lối đi khẩn cấp của khách sạn nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh vừa tiến vào, không cam lòng bước đi.

Cô ta cau mày cắn môi dưới, trên mặt có mấy phần đố kị. Cô ta giờ phút này đáng lẽ ra nên ở bên cạnh ba ba của mình.

La Tinh Tinh đứng trước cửa thang máy, lẩm bẩm khẽ nói:"Nhất định là có chỗ nào đó không đúng."

Thế nhưng là chỗ nào không đúng? Chuyện của Đường Ninh cô ta nhớ rất rõ không thể sai chẳng lẽ Đường Ninh này là giả. Thế nhưng vì sao lại như vậy? Lẽ nào lúc đó cô ta và Ngạn Tĩnh ôm nhau, cảnh tượng đó kích thích Đường Ninh làm cho cô ta thay đổi đến như vậy? Hoàn toàn biến thành một con người khác, thay da đổi thịt?

Ở trong thang máy, Mạc Cách vẫn chú ý đến La Tinh Tinh.

"Người bạn kia của em, xem ra cùng bạn bè trang lứa không giống nhau."

"Có chỗ nào không giống nhau?"

"Cô ấy nhìn thấy anh lần đầu tiên lại không kinh diễm! Hơn nữa không biết như thế nào mà cô ta lại có thể thích Tĩnh, một người ngu ngốc không hề biết thế nào là tình cảm nam nữ, thật là không thể tin nổi! Em nghĩ mà xem sao lại có thể như thế được?". Tuy rằng nói như vậy nhưng Mạc Cách biết vẻ ngoài của Ngạn Tĩnh có thể khiến cho các thiếu nữ mê đảo điên cuồng, tuy tính tình Tĩnh hơi táo bạo một chút nhưng hắn ta lại đẹp trai, thân hình lại chuẩn, gia thế cũng hiển hách! Anh em của Mạc Cách làm sao không có khả năng này?

Đường Ninh nhịn không được cười lớn," Anh thật là có tự kỉ. Nói cho anh biết, cô ta cùng những cô người mẫu, diễn viên kia của anh hoàn toàn khác nhau, anh trớ trêu chọc có ngày trắng răng”. Đường Ninh nói những lời này không phải vì giúp đỡ cho La Tinh Tinh cũng không phải vì Mạc Cách mà chỉ là cô không muốn cho La Tinh Tinh cơ hội tiến vào tình cảm giữa bọn họ làm xáo trộn cuộc sống đang yên bình của cô.

"Nếu là bạn thân của em, anh chắc chắn không làm bừa." Mạc Cách cười nói. Hắn bình thường thích phong hoa tuyết nguyệt nhưng đều là đôi bên tình nguyện hắn chưa đến nỗi phải ép buộc một ai. Hơn nữa dù có thế nào hắn cũng không muốn làm Đường Ninh khó xử. Mạc Cách tin vào trực giác của mình, tình bạn của Đường Ninh và La Tinh Tinh không giống như tình bạn của hắn và bọn Diệp Tu Văn. Nếu La Tinh Tinh thật sự như Đường Ninh nói rất yêu thích Ngạn Tĩnh thì ai ya thật là có kịch hay để xem rồi.

"Keng" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Mạc Cách cùng Đường Ninh khoác tay nhau tiến vào, nam thanh nữ tú cùng nhau tiến vào khiến những người xung quanh không thể dời mắt. Bất quá rất nhanh, Mạc Cách liền cảm giác có một ánh mắt đầy sát khí đang nhìn hắn chằm chằm. Không lần quay đầu tìm kiếm hắn cũng biết chủ nhân của ánh mắt ấy chính là Ngạn Tĩnh.

Mạc Cách nghiêng đầu mỉm cười, hạ giọng rủ rỉ bên tai Đường Ninh thật ám muội, "Chúng ta trước tiên đi chào hỏi chủ nhân của bữa tiệc sau đó lại qua chỗ Tĩnh”.

Đường Ninh không phản đối đến đây đương nhiên phải chào hỏi chủ nhân trước đây là lễ nghi tối thiểu.

Ngạn Tĩnh nhìn chằm chằm vào cánh tay đang vòng vào nhau kia của Mạc Cách và Đường Ninh, nhíu mày đầy bực bội. Anh hôm nay đã nói sẽ qua đón Đường Ninh thế nhưng cô lại nói không cần rồi nói tài xế trong nhà sẽ đưa cô đến đây. Làm sao bây giờ lại là cảnh cô cùng Mạc Cách sánh bước bên nhau?

Từ Thịnh đẩy vai Ngạn Tĩnh, cười nhắc nhở: "Tĩnh, hôm nay là sinh nhật của Tu Văn, biểu hiện bây giờ của cậu quá dữ tợn sẽ doạ khách khứa xung quanh”.

Ngạn Tĩnh không nói gì chỉ im lặng đứng đó.

Từ Thịnh thấy hắn không để ý đến mình chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng màu xanh nhạt. Từ Thịnh mỉm cười nói tiếp: "Thật là như người ta nói, con gái mười tám tuổi thì dáng vẻ ngày càng thay đổi. Nhìn Ninh Ninh của chúng ta đi, ngày càng xinh đẹp."

Nghe những lời này của Từ Thịnh, con mắt của Ngạn Tĩnh lại càng dính chặt vào bóng lưng của Đường Ninh, tán thành gật đầu, đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút đây là ai, người con gái đó là Đường Ninh của hắn. Trong anh bây giờ tràn đầy kiêu ngạo, bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ bá đạo, anh muốn đem cô giấu thật kĩ không cho ai nhìn thấy, cô chỉ thuộc về anh, chỉ để một mình anh nhìn cô mà thôi không ai được để ý hay đến gần cô, anh không muốn chia sẻ cô với bất cứ người nào dù cho đó là nam hay nữ, anh đều không thích.

Hiểu rõ suy nghĩ này của mình, Ngạn Tĩnh sững sờ. Anh nhận ra mình gần đây thật sự rất kì quái, trong mắt lúc nào cũng có Đường Ninh, muốn độc chiếm lấy cô, sau đó...Mỗi lần nhìn thấy cô cùng người khác giới ở cạnh nhau, trong lòng anh sẽ sinh ra một cảm giác rất khó chịu, cho dù người kia có là huynh đệ tốt của anh, anh cũng bực mình.

Ngạn Tĩnh bắt đầu tin tưởng lời nói của Mạc Cách, anh cũng cảm thấy mình thật sự đang yêu Đường Ninh. Không biết anh thích Đường Ninh từ lúc nào, nhưng bây giờ anh đã nhận ra, anh thích cô.

"TĨnh....Tĩnh..."

Giọng nữ dễ nghe vang lên, một bàn tay trắng nõn vươn ra quơ quơ trước mặt anh, lúc này Ngạn Tĩnh rốt cuộc hoàn hồn.

"Hả?" Anh nhìn Đường Ninh trước mặt khó hiểu hỏi.

"Anh đang suy nghĩ cái gì mà nhập tâm dữ vậy, em gọi anh từ nãy đến giờ". Đường Ninh cười nói.

Đang suy nghĩ cái gì? Anh đang nghĩ...anh nhận ra mình rất yêu cô. Ngạn Tĩnh vừa nghĩ tới điều này, bỗng cảm thấy lúng túng khi đứng trước mặt Đường Ninh.

Mạc Cách thấy thế, tay hướng về phía cổ Ngạn Tĩnh, làm bộ kéo Ngạn Tĩnh đi, đầu trộm đuôi cướp phụ hoạ, "Đúng vậy ha Tĩnh, cậu đang suy nghĩ gì thế? A ha nhìn kìa tai đỏ hết cả lên!".

"Cậu, cậu... buông ra”. Ngạn Tĩnh thẹn quá hoá giận xù lông hét lên.

Từ Thịnh thở dài lắc đầu, tiện tay cầm lấy hai ly rượu vang đỏ từ khay của người phục vụ mới đi ngang qua, đem một ly đưa cho Đường Ninh.

Đối với Mạc Cách và Ngạn Tĩnh hành động này anh và Đường Ninh đã nhìn quá quen thuộc, mặc kệ họ. Đường Ninh và Từ Thịnh cùng đến chỗ sa lông ngồi xuống. Bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu nhưng sự náo nhiệt đã lên đến đỉnh điểm.

"Các anh không phải là gọi hết bạn học đến đây chứ?"Đường Ninh hớp một ít rượu vang đỏ, thuận miệng hỏi.

Từ Thịnh nhìn về phía đám người Tu Văn, cười nói:"Có lẽ vậy, em cũng biết có người trời sinh mị lực nam nữ già trẻ đều không thể thoát khỏi hắn."

Đường Ninh theo ánh mắt anh nhìn sang, gật đầu tán thành,"Cô chú Diệp thật là có một đứa con ghê gớm." Diệp Tu Văn là người khéo léo nhất trong F4 bọn họ. Ngạn Tĩnh thì tính cách táo bạo bình thường dù không ai chọc anh ta thì chỉ cần nhìn khuôn mặt dữ tợn của anh ta cũng đủ để mọi người tránh xa không ai dám lại gần. Mạc Cách thì có vẻ dễ gần nhất, khuôn mặt luôn treo nụ cười lại thích nói đùa chọc người ta cười. Từ Thịnh thì tao nhã quý phái, từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, nên đôi lúc cũng khó gần. Mấy người bọn họ chỉ có Diệp Tu Văn là ngoại lệ, hắn bất luận là ai cũng đều có thể kết thân. Tuy rằng theo Đường Ninh cái thân thiện này là không thật lòng nhưng cũng coi như là một loại bản lĩnh.

Ở xã hội này, ai không phải có một hai địa vị, ngoại trừ người thân của mình thử hỏi có ai sẽ vì người đó mà thật tâm đối xử? Vợ chồng nhiều lúc còn tính toán nhau, huống chi là người ngoài. Ở trong nhiều tình huống, người khác đối xử tốt với ai đó cũng chỉ vì ở người đó có cái họ cần, để họ lợi dụng mà thôi.

Vì lẽ đó, Đường Ninh cảm thấy cách đối nhân xử thế của Diệp Tu Văn là rất khả thi. Nó thích hợp tồn tại trong cái xã hội mà lợi ích đi đầu như thế này. Bất quá mấy người bọn hắn đều là thiếu gia hào môn, tư chất không tệ nên chỉ cần không đi lầm đường lạc lối, cuộc đời chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió, sống sung sướng an nhàn suốt cả đời.

Đường Ninh vừa suy ngẫm, vừa không tự chủ được nâng ly rượu vang đỏ lên nhấm nháp từng chút từng chút.

Từ Thịnh nhìn sang cô thấy cô uống gần hết ly rượu vang đỏ trong tay, không khỏi có chút sững sờ,"Ninh Ninh..."

"Hả?" Đường Ninh nghiêng đầu.

Lúc này, bữa tiệc cao trào lại lên, Từ Thịnh không thể làm gì khác hơn là cười nói:"Không có gì." Anh ta kỳ thực muốn nhắc nhở Đường Ninh, rượu vang đỏ nồng độ cồn cũng rất lớn, hơn nữa bình thường Đường Ninh cũng ít khi uống nên anh ta không biết tửu lượng của cô thế nào.

"Sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng nên qua thôi." Mạc Cách cười nói.

Ngạn Tĩnh đi đến bên cạnh Đường Ninh, nhìn ly rượu vang đỏ trên tay Đường Ninh rất không hài lòng, ngữ khí không tốt hỏi:"Em uống rượu?"

Đường Ninh cười liếc anh ta một chút, thở dài nói:"Tĩnh, anh chỉ là bạn của em thôi, không phải mẹ em, OK?". Dừng một chút, cô lại nói:"Em tự biết cân nhắc.;"

Ngạn Tĩnh sững sờ định nói tiếp nhưng bị Mạc Cách kéo đến cạnh Diệp Tu Văn. Đường Ninh nhìn bóng lưng Ngạn Tĩnh, lông mày không nhịn được nhíu lại, cô cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp hay.

Bữa tiệc kết thúc, bốn người bọn họ như thường lệ khẳng định còn đi tiếp.

Mạc Cách cùng Từ Thịnh ở trong hội trường xử lý một số chuyện, Diệp Tu Văn tiễn Ngạn Tĩnh và Đường Ninh đến thang máy.

"Ninh Ninh, anh để tài xế của anh đưa em về trước nha?" Diệp Tu Văn hỏi. Mấy người bọn hắn đêm nay ai cũng đều uống rượu khẳng định không thể trực tiếp đưa Ninh Ninh về.

Đường Ninh lắc đầu mỉm cười,"Không cần đâu, lái xe nhà em đã chờ ở dưới."

"Vậy anh đưa em xuống." Ngạn Tĩnh nói.

"Cũng không cần, ngay tại cửa lớn, em lại không phải cô bé ba tuổi, chẳng lẽ đi xuống đó cũng xảy ra chuyện lớn được hay sao?" Đường Ninh mỉm cười nói đùa.

Ngạn Tĩnh cau mày,"Được rồi, ngay khi em lên xe nhớ gọi điện thoại cho anh."

Diệp Tu Văn thấy thế, trong lòng âm thầm thở dài, nhẹ nhàng nói:"Tĩnh, để Ninh Ninh về đến nhà gọi điện thông báo bình an là được rồi." Ngạn Tĩnh thích Đường Ninh nên chuyện gì cũng muốn quản. Thế nhưng quản quá nhiều, sẽ làm cho đối phương có áp lực.

Ngạn Tĩnh không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu.

Cửa thang máy mở ra, Đường Ninh bước vào, cười vẫy tay chào hai người,"Em về đến nhà sẽ gọi điện cho hai người."

Sau đó, cửa thang máy đóng lại như phân cách hai thế giới.

Đường Ninh nhìn con số dần dần giảm cuối cùng đến tầng trệt thì "Ting" một tiếng, trong lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn. Cô không ghét Ngạn Tĩnh, thậm chí nhiều lúc còn cảm thấy anh ta rất đáng yêu thế nhưng cô vẫn không có cách nào tiếp nhận tình cảm của Ngạn Tĩnh.

Đến đại sảnh tầng trệt cô bước ra ngoài. Gió đêm từ từ thổi đến làm cho đầu óc ảm đạm của cô có chút tỉnh táo. Cô biết tửu lượng của mình rất khá thế nhưng thân thể này của Đường Ninh tửu lượng lại kém quá.

Lái xe nhà cô đem xe đỗ ngay trước mặt, cô đi xuống không may bước hụt một bậc cầu thang. Ngay khi cô tưởng chừng mình sẽ ngã bệt xuống nền đất thì một cánh tay vững chắc đưa ra kéo cô lên giúp đứng vững.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Một âm thanh đầy từ tính vang lên.

"Không sao, không có chuyện gì nữa, cảm ơn ngài."Cô mỉm cười ngẩng đầu nhưng khi nhìn rõ diện mạo của người trước mặt cô không khỏi sửng sốt một chút, là anh ta?